Wednesday, December 30, 2009

Ngắn thôi, cho cuối năm


Một năm nhiều những va vấp, nếm trải lại đã như cát lọt kẽ tay, rơi hết. Nếu phải tiếc nuối, thì chắc sẽ mệt nhọc thở dài không biết bao nhiêu tiếng cho đủ. Nếu phải đong - đếm được mất thì sợ dập tắt luôn vài đốm lửa nhỏ mình đang giữ sưởi lòng. Nên thôi, chỉ muốn AQ một chút bây giờ: Mừng mình qua thêm một năm, nhiều đổi thay - mà có đổi thay là có phát triển, vậy!

Một vài bài học mình đã đóng học phí cũng khá đắt, nên cứ tin là sẽ thuộc và nhớ lâu.

Buồn một đỗi là năm này mình lớn thêm rất ít.


Friday, December 25, 2009

Vậy mà đã qua rồi...


...mùa Noel thứ Bảy ở đất Sài Thành này. Một chớp mắt, nhưng thật ra là mơ dài.

Noel này lặng lẽ. Mỗi năm lại càng lặng lẽ hơn. Ít trông đợi, không thiết tha, cũng chẳng cảm chẳng nhận được mấy chút hương vị nào. Có chăng chỉ là dăm ba khoảng, khi luống cuống trôi mình qua phố rợp sắc đèn màu, điệu luân vũ màu sắc và ánh sáng của Sài Gòn đêm mùa lễ hội bất giác gọi dậy trong mình đôi cơn nôn nao nhớ về, chút se lòng nghĩ ngợi chuyện thân phận, chuyện mai sau.

Nhưng ký ức cũng có thêm được một góc nhớ vui, khi giản dị hưởng đêm Chúa ra đời với những thân thiết. Cũng lặng lẽ thôi mà đủ vui, đủ ấm. Thì, cái mùa này, dẫu thế nhân có bày vẽ đến cỡ nào, sau cuối, thực chất cũng chỉ là cố mong tìm cho mình một đêm ấm áp, không lo lắng, không hoài nghi. Thì đã vậy, sánh đôi cùng tình yêu thênh thênh nhịp phố vui, hay ríu rít tiếng cười bữa cơm gia đình lung linh giai âm nhạc lễ, hay soi mình trong tiếng nguyện cầu đêm Giáng Sinh để tin hơn vào màu nhiệm... và ngồi đó, bên những thương mến, quán quen, bạn cũ chưa phai - cũng như nhau cả thôi mà!

Lại thoáng đong đếm nhớ - quên những mùa Noel cũ.

...

Vậy mà đã qua rồi, bảy mùa Noel giữa lòng phố xá từ lạ thành quen. Một năm nữa cũng sắp qua, kéo theo biết là bao những hy vọng - ấp ủ, những bình thường tiếp nối mà dù thế nào rồi cũng sẽ không xa, lại qua mất. Mất hút.

Tuesday, December 22, 2009

Nhắm mắt và yêu


Rất nhiều những ái-tình-gia hay những người giàu trải nghiệm yêu đương đều thường hay viện dẫn rằng: Hãy nhắm mắt mà yêu, để nghe con tim dẫn đường. Một kẻ chưa biết mùi yêu là gì như tôi lại thấy điều đó mới mù quáng và nông nổi làm sao.

...

Nếu chỉ để được yêu mà phải nhắm mắt, để ngó lơ những giả vờ, bỏ qua những lạnh nhạt và cố níu kéo những thứ vốn dĩ đã không thuộc về mình - hay không xứng thuộc về mình, thì tôi thà mở mắt. Mở mắt, để nhìn rõ nhau, nhìn rõ mình và can đảm buông tay, một lần thôi đừng để con tim xuẩn ngốc kia lừa phỉnh và dẫn lối về những ràng buộc đớn đau.

Nếu chỉ để được yêu mà phải nhắm mắt, tự bao biện bằng lý lẽ con tim, thứ tha hết những lầm lỗi - lẽ ra không thể thứ tha; nhắm mắt để tình yêu lên tiếng, nghe những khúc hát nồng say mà quên hết ngoài kia là đời thực, quên hết những ngọt ngào kia là giả dối, quên hết những tổn thương mà người vừa mới trao gửi và tự ủi an là gia vị, là không tránh khỏi... thì tôi chọn mở mắt. Để biết dừng lại đúng lúc, biết tìm một con đường mới để lại yêu như vừa mới bắt đầu.

Nếu chỉ để được yêu mà phải nhắm mắt, để hợp với lẽ yêu đương, để được gọi là biết yêu đúng cách, biết thả mình cùng đam mê tình ái, biết học cách quên mình vì người khác, thì tôi vẫn chọn mở mắt. Mở mắt vẫn có thể yêu hết mình, nhưng đủ tự chủ để biết đâu là nơi xứng đáng để trái tim mình thuộc về. Mở mắt vẫn có thể sống cùng những đam mê, nhưng đủ tỉnh táo để biết mình muốn gì, chịu trách nhiệm thế nào với yếu đuối bản thân. Và yêu, đâu nhất thiết là để học cách quên mình vì người khác, mà phải là càng biết mình là ai và mình đang vì người khác như thế nào. Mở mắt để nhận rõ điều đó, đâu phải là sai?

Sao không thể mở mắt mà yêu?

...

Tôi không dám chắc bất cứ điều gì, nhất là khi mình lại vốn dĩ là một gã cô đơn chưa trải nếm tình yêu. Nên những dòng viết ngây ngô này, chỉ là cảm xúc chủ quan hết sức kệch cỡm. Tôi biết điều đó nên chẳng thiết tha tranh luận hay biện minh nếu đã lỡ trót phật lòng ai đó. Chẳng qua là, gần đây, tôi biết quá nhiều những nhạt phai, những kết thúc, những đổi thay mà chỉ vì quá yêu - nhắm chặt mắt để con tim chỉ lối - mà mãi những thân mến đó vẫn chưa bước ra khỏi vòng tròn.

Tôi thấy tiếc, thương và sợ. Một mai biết đâu có một ngày, tôi sẽ nhắm mắt và yêu và quẩn quanh và đớn đau như thế...

Sunday, December 13, 2009

Đàn ông


Mới vừa xem xong Two Week Notice (2002, Hugh Grant, Sandra Bullock), chính xác là xem nửa sau phim. Kết cục happy ending nhưng làm mình thật khó chịu. Không thể ưa nổi loại đàn ông như George Wade.

- Tại sao đàn ông được quyền có tì vết, lỗi lầm còn phụ nữ thì không?
- Tại sao phụ nữ luôn phải đóng vai trò người tha thứ?
- Tại sao phụ nữ phải tất tả bổ nhào vào vòng tay gã đàn ông không xứng đáng?
- Tại sao đàn ông chỉ để mắt đến khi phụ nữ đẹp hơn, và bấy giờ thì mới cố biện minh là "Anh chỉ yêu vẻ đẹp bên trong em!" - dù điều đó đã luôn hiện hữu?
- Tại sao chỉ đàn ông mới có quyền đòi hỏi?

Phát hiện ra mình hạn hẹp lòng độ lượng ghê gớm!



Wednesday, December 9, 2009

Tin vào Thiên Đường


Cuối chiều, nghe tin dữ: Mẹ của người bạn gái qua đời, đột ngột. Dù ngổn ngang công việc, nhưng cũng không thể ngăn mình một khoảng trống rỗng, buốt lạnh. Mường tượng ra dáng hình bé nhỏ kia đang gập nát thân mình trong nước mắt trên chuyến xe vội vàng về tận mặt yêu thương lần cuối dẫu muộn, mà nhói lòng. Không gì có thể sánh nổi với nỗi đau đau đớn nhất này. Mất mát này nặng hơn nghìn lần trọng lượng cơ thể bạn, mà bạn đang phải ôm lấy, một mình. Thương quá!

Biết mất mát là mặc nhiên cố hữu của cuộc đời hữu hạn, nhưng đối mặt với nó thì không phải lúc nào ta cũng có thể bình tâm và thản nhiên xem là lẽ thường. Lại là mất mát người thương yêu lớn nhất trong đời, sẽ phải qua thời gian dài lắm - nhưng cũng chưa chắc đã nguôi được những cơn đau cắt thịt. Bao nhiêu nước mắt là đủ?

Lời có hay đến đâu, cũng không chia được đớn đau này của bạn. Chỉ biết cầu mong bạn sớm vượt qua, lấy mất mát làm hành trang để đi tiếp. Còn dài lắm những nỗi lo, và lẻ loi thân con gái xứ lạ một mình. Nụ cười hồn nhiên rồi có còn vẹn nguyên nữa, bạn tôi ơi?

...

Suốt quãng về, tôi vẫn không ngừng xa xót, và cho đến tận bây giờ vẫn đang cố mọi cách ngăn mình không để nỗi lo sợ vẽ lên những viễn cảnh bàng hoàng trong đầu. Những lúc thế này, tôi càng buộc mình phải tin vào Thiên Đường.



Sunday, November 29, 2009

Những con đường buồn vui lộng gió...


Hôm nay đi thăm người bạn, vòng xe qua những con đường một thuở thân quen, lại xôn xao những niềm nhớ mông lung. Cố tình chạy xe thật chậm để cắt từng khoảng trời nhạt nắng, từng góc đường rộn rã nhịp đời và ướm vào từng khung hình cũ trong tâm trí, để khớp lấy từng nỗi buồn - vui ngỡ như chỉ mới là một chớp mắt vì khói xe nhòe cay. Ngỡ như mới đó.

Ngỡ ngàng nhận ra là quá nhiều con đường Sài Gòn này đã đủ lại qua, xa gần và nhớ quên... để mỗi cơn gió thốc xoay xoay mấy chiếc lá lẻ loi còn sót chút màu thu cũ cũng nồng nàn những niềm vui nỗi buồn đã xa mà như còn gần. Cũng nhẹ nhàng một cú click cho từng thước phim ký ức chậm rãi chiếu lại trong tâm tư mình. Sống động tựa hồ hôm qua.

Sài Gòn buộc ta phải sống và chấp nhận hết thảy, nhưng cũng nhờ thế mà ta trải nhiều hơn. Buồn vui nhiều hơn. Thương nhớ cũng nhiều hơn...

"Kìa phồn hoa còn đó, những con đường buồn vui lộng gió, những ân tình chìm trong lòng phố, cũng theo hư không mà đi..."

Tuesday, November 24, 2009

Một chút đông


Những ngày này, cái se lạnh bắt đầu chảy tràn vào Sài Gòn, từ đêm đến ngày. Cảm tưởng nàng Thời Tiết sau một cơn dỗi hờn, vụng về đánh rơi cả một lọ nước đầy, làm Thời Gian ướt sũng và run lên cầm cập. Con người lại bé nhỏ hơn bao giờ hết, khi buộc phải co ro như hoài thai chính mình trong chăn chiếu đêm đêm, trong xanh đỏ tím vàng những chiếc áo ấm cho thêm hương sắc mùa giữa ban mai giá lạnh. Ngày dường trôi chậm hơn một chút.

Và ta thì cứ thèm được say ngủ trong cái lành lạnh váng vất này, bất kể là lúc nào. Cứ như thiếu ngủ trầm trọng hay sao mà ngơi ra một chốc lại uể oải ngáp dài và muốn được buông mình vào chăn nệm, ôm ấp lấy mình trong giấc ngủ vùi quên hết nhịp trôi buồn bã của giờ phút giây. Thèm được ngủ thật sâu, mơ thật dày như thế suốt ngày suốt tháng. Giấc ngủ bây giờ thấy không bao giờ là đủ. Sáng mở mắt ra mà y như kẻ nghiện, vẫn còn thòm thèm sự bê trễ, lại cuốn mình cố kéo dài khoảng say sưa của mình thêm một chút.

Cái khái niệm mùa đông ước chừng cũng chỉ là một sự mơ hồ mà người ta không cần phải làm rõ. Nên đâu nhất thiết phải có tuyết rơi lất phất dần phủ khắp những con đường, đâu nhất thiết phải có bếp lửa tí tách những giai âm ngộ nghĩnh vang lên tròn trịa như quả cầu màu treo thông Noel giữa đêm sâu tịch mịch... thì ta mới biết là mùa đông, mới dám gọi là mùa đông. Một chút lạnh hơn để ta biết cần ấm là đủ báo tin sang mùa.

Nhất là trong những khoảng cô đơn, thì con người lại càng nhạy cảm nhận biết đông về. Dẫu chỉ mới là một chút thôi... se se... lành lạnh...


Thursday, November 19, 2009

Thật khó để thú nhận


Tôi đã tính, à không, đã gõ những đoạn rất dài đầy phấn khích và rối loạn để cố diễn đạt cho hết những mơ hồ xúc cảm và cơn lâng lâng vô kiểm soát cứ hành hạ tôi suốt những ngày này, và đặc biệt là hôm nay. Nhưng sau cuối, tôi lại thản nhiên thực hiện thao tác Ctrl A và Del một cách gọn gàng, chẳng gợn chút lòng vướng bận.

Có những ý niệm tôi để dành khi mình khỏe mạnh hẳn lại, sẽ viết một cách nghiêm túc đúng là mình trong những entry sau vậy. Còn một vài ngẫm ngợi - mỏng manh thôi, chỉ như một vạt váy gió thốc vội trong chớp mắt - tôi cố ném sâu xuống một cái giếng khô giả định là Vô Ích vừa mới đào xong trong miền tâm tư mình. Đôi ba dằn vặt không thể lý giải khác thì tôi gói ghém lại, dành đó cho cơn chiêm bao đêm nay.

Phải nói ngay là tôi hiện đang không hề buồn, cũng chẳng vui, không thiết tha hay sầu muộn gì. Nhưng phải thú nhận với bản thân là, có những lúc sự cô đơn đến rợn người nó khiến tôi rợn người thật. Thật như cơn đau bao tử đang còn lẩn quẩn bên trong tôi lúc này.

Wednesday, November 18, 2009

Loạn ngôn



Hôm qua Muộn Phiền vừa ghé thăm tôi
Hỏi: - Có vui không khi gặp lại?
Tôi đang bận thỏa thuận đôi điều
cùng Ức Chế
nên chẳng buồn đoái hoài
Muộn Phiền muộn phiền bỏ đi.
.
.
.

Hôm nay chỉ có một mình
tôi để mình được suy nghĩ linh tinh
- Chẳng biết bao lâu rồi mình không nói chuyện với Thanh Thản?
Cố Gắng đứng nép ngoài cửa
khúc khích cười mỉa rồi chen lời:
- Làm gì gặp được gã ấy, khi tôi còn ở đây!

Tôi hẫng một chút, rồi vân vê đôi bàn tay
Tôi nhớ về Lạc Quan mấy khi nàng hay vuốt ve tôi
cũng như thế này trong những mùa khó nhọc
Vậy mà một ngày đẹp trời khi phát hiện tôi lại díu dan cùng Tham Vọng
Nàng đã rời tôi đi xa.
.
.
.

Nhà cạnh bên có ai đó hát váng lên bài ca
về cái gọi là giới hạn
Tôi quay qua nhìn Chịu Đựng rồi hỏi vặn:
- Khi nào mới là giới hạn của bồ?
Chịu Đựng buồn bã cúi đầu
- Sắp rồi thì phải!
.
.
.

Giọng hát sến rền cứ vang lên mê mải
Tôi lững thững nhìn những vạt mây buông
Chiều xuống rồi, đêm đã trào tuôn
Đổ xuống hiên nhà những nỗi niềm đăng đắng
Buồn buồn...
.
.
.

Chiêm Bao gọi tôi vào nghỉ ngơi
Tính khước từ, nhưng bỗng Tâm Tư mình cũng muốn thế
Thôi thì tìm giấc quên bằng mộng mị
Mặc xác ngày mai
.
.
.

Vì tôi biết là ngày mai
tôi và Chịu Đựng lại cuốn mình trong những vũng lầy
Ức Chế lại cười ha hả, ngồi rung đùi vỗ tay
cạnh bên là ả nhân tình Buông Xuôi đang liếc mắt mời gọi
Cố Gắng thúc sau lưng với những tiếng kèn inh ỏi
Ngày tháng trở thành sân vận động
cho tôi và Chịu Đựng chạy vượt rào.

Thắng hay Thua chưa biết
Chỉ thấy hình như ngay đích đến
Nhục Nhã đang đón chào.
(Vì dù thắng hay thua thì tôi biết mình cũng có phần nhục nhã)
.
.
.

Cứ thế mà đau.

Wednesday, November 11, 2009

Thương những giấc mơ dài


Khi một ai đó nói với tôi, rằng người đã và còn mãi hằng đêm vùi mình trong những giấc mơ xanh xao niềm nhớ, ướt đầm cơn đau không thể nguôi ngoai chỉ bằng đôi câu lừa phỉnh chính mình, thì tôi tin và thương lắm. Vì tôi đã thấy, đã biết, đã ít nhiều trải những đêm tối sâu chỉ có nỗi cô đơn ngấu nghiến từng tế bào tâm tư, cơn đau tình lại cứ vọng vang những giai âm nền nã mà nhói buốt từng nơ ron cảm giác. Sống trong những ngày mà chỉ chờ được đến đêm, được gặp lại nơi đó những cơn mơ vời xa, dài đằng đẵng những nỗi niềm...

Nên biết bao câu chuyện xót xa đã giành được từ tôi sự đồng cảm thực sự tận sâu đáy tim mình.

...

Tôi cảm nỗi hoài mong một tình yêu đã không còn là của mình, mà cứ phải day dứt nhớ về, không thôi mộng mị; cố tìm trong cơn mơ hằng đêm một bóng dáng, một dung hình thân quen giờ chỉ còn là cơn gió ngày cũ, đôi khi thổi bùng lên những bâng khuâng không sao kìm lại giọt nước mắt rơi ngược trong lòng. Bạn ngày ấy, đã thế.

.

Tôi thương những đớn đau đè nặng, chất chồng trên đôi vai gầy cứ hay tỏ ra hồn nhiên, hãnh tiến và bình yên của chị, khi phải một mình đối diện với những cuộc tình chị đã vui, đã buồn, đã thương người, đã thương mình mà giờ sót lại - bạc lòng thay chỉ còn là mảnh ký ức biêng biếc chị giấu vào trong những giấc mơ đêm, sau đôi mi khép... Chị bây giờ, đang thế.

.

Tôi chia sẻ cùng em những cởi mở trái tim dù chưa thân quen bao lâu. Cười trong cùng em một đỗi vô tư trải lòng về những dị biệt tâm tính, dị biệt tình yêu của em. Về những giấc mơ thiếu nữ khác xa biết bao những giấc mơ thiếu nữ khác đã dằn vặt em từng đêm, từng đêm dài... Cười trong hòa giọng cùng em để em không thấy mình lạ xa mọi người, để em không thấy mình lẻ loi trong chuỗi ánh mắt tất bật những ngại nghi xung quanh mình.

...

Nhưng tôi chỉ dừng lại ở đó, đứng nhìn và chờ tháng ngày vơi đi. Chờ sớm mai mỗi người lại tới, bạn, chị và em lại tỉnh thức, lại sống tiếp và đi tiếp đường mình bạt ngàn buồn - vui chờ đón.

Tôi không biết làm gì khác, và cũng cảm thấy không cần phải làm gì khác. Vì tôi biết, dù chìm trong những giấc mơ dài ngỡ là không bao giờ thấy bình minh, nhưng bạn, chị và em rồi sẽ qua hết những sâu lòng đêm thương nhớ, qua hết những cô đơn đến rạc người khi gần nhất, xung quanh mình chẳng ai có thể hiểu hết những riêng tư lạ lẫm. Rồi sẽ an nhiên đợi ngày mới, cùng con nắng ngời đi về phía mai sau...

Như tôi, đã từng, và luôn nhắc lòng mình như thế, mỗi khi lại cuốn mình vào những giấc mơ dài - đôi lúc lại tìm đến như cố nhân...

...

Tôi cũng chỉ biết viết đến thế này thôi, để phức tạp hóa những thương, những cảm lòng mình.

Friday, November 6, 2009

Niềm vui ngắn lắm!


Đôi khi không muốn tin, hay chấp nhận thỏa hiệp với lý lẽ cuộc đời luôn chứa nhiều đổi thay, rằng: Niềm vui ngắn lắm, nỗi buồn thì mông mênh. Nhưng, qua mấy dịp đối mặt với trở ngăn, qua những thoáng lẫn lộn người đi - kẻ ở, thì không thể phủ nhận là điều đó lại đúng vô cùng.

Có những gương mặt chỉ vừa mới chạm đến tâm tư nhau thôi, thì một chớp mắt lại đã xa như một cơn nắng tắt vội khi trời kéo mây mù. Có những nụ cười vừa mới rơi vào lòng cả một miền nhè nhẹ, dìu dịu thì cũng đâu đó vài hôm lại thấy nhạt phai hẳn đi, cách biệt hẳn đi. Mất hút.

Có những niềm tin vừa mới nhóm lên ngọn lửa nồng nàn, rồi thì cũng thế đó, tàn tro khi chưa kịp thắp được bếp hồng. Có những tương phùng gói gọn trong khoảng thời gian đong đếm giờ - phút - giây, rồi lại cũng vẫy tay, chào và bước về phía riêng mỗi con người. Niềm vui bé mọn, hạnh phúc chẳng tày gang. Ngắn ngủi làm sao!

Thế nên, mỗi khi đương hân hoan trong khoảng vui may mắn mình có được, đừng quá tính toán, so đo mà cân nhắc từng câu bông đùa, từng tiếng cười lảnh lót. Cứ vui tràn, sống tràn những lúc như thế, để có chóng vánh qua đi, thì nỗi xót xa không kịp chen chân xô đổ những vui tươi bình yên vẫn còn lấp lánh trên khóe môi, nơi đáy mắt mình.

Lúc này tôi biết yêu nhiều hơn, tha thiết hơn với quanh mình là cũng vì đã ý thức được niềm vui thì ngắn như thế nào.


Sunday, November 1, 2009

Tháng ngày tới sẽ thơm mùi Oải hương...



Vậy là, sau mấy tháng trời ròng rã, những ngày cuống quýt, những đêm mông lung và vô số những hoàn-toàn-là-bỡ-ngỡ, "chốn riêng cho mọi người" của chúng tôi đã gần như hoàn tất. Từ ước mơ bé mọn của riêng tư mỗi người, cho đến khi góp lại thành giấc mơ lớn, rồi chung sức chung lòng để hiện thực hóa nó, là cả một chặng đường - không quá dài, nhưng cũng chẳng hề ngắn ngủi - mà tất cả chúng tôi, đã cùng nhau đi qua.

Cũng như hằng hà sa số những thứ "bắt đầu" trong cuộc đời này, không biết bao nhiêu là khó khăn - từ những buồn - vui cỏn con, những mâu thuẫn, giận hờn, những xui rủi không lường trước, những phút bất đồng, những ngày ngột ngạt... - như những cơn mưa còn sót lại từ mùa Ngâu tháng Bảy, ướt đẫm triền miên. Như muốn dìm chúng tôi trong ngày xám lạnh.

Đã có những chán nản. Đã có những hụt hẫng, thất vọng. Đã có những hoang mang. Đã có những khi niềm tin như muốn cuốn bay về miền nao xa lắm. Nhưng rồi, cũng dẹp hết hoài nghi, dẹp hết những xúc cảm riêng tư lẫn lộn, phải-làm-được đã là lửa, cháy tâm tư mỗi ngày qua. Giảm bớt đòi hỏi, xác định lại mục tiêu: Chấp nhận tất cả, kể cả thất bại, để học, để tập tành đưa cơn mơ ra đời thực, chúng tôi còn biết làm gì hơn là gieo hạt, đợi mùa Oải hương trổ nhánh ngọt lành ở mùa mai sau...

Chỉ mới là vụ mùa đầu tiên, ấp ủ niềm tin rằng sẽ cho những cánh đồng tím miên man nỗi bình yên và nồng nàn thứ hương thơm đặc trưng: quyến luyến, xoa dịu tâm hồn. Mọi thứ còn dài lắm, ở phía ngày mai. Nhưng đã đi đến được thời khắc này, thì tin là sẽ còn vững chân đi tiếp được. Và xa hơn nữa...

Rồi thế đó, tháng ngày mình sẽ thơm lừng mùi Oải hương dịu ngọt...

...

Saturday, October 31, 2009

Riêng cho mùa thu đã hết


Sài Gòn không rõ rệt bốn mùa, chỉ có mưa - nắng những cơn dỗi hờn thiếu nữ, nhưng không hiểu sao, những khoảng bây giờ, tôi muốn ngồi im và hát tiễn mùa thu qua.

Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm

Quá nhiều những nỗi buồn rơi lả tả trong những ngày cuối tháng Mười ngỡ là bạt ngàn tin yêu và hy vọng. Chông chênh lại tìm đến như cố nhân. Nỗi bình yên dịu dàng của mùa thu trong tôi đã lụi tàn - như một khung cửa đã khép chặt rồi, những gió những mây, những vì sao trời đành ở lại ngoài kia thôi. Tôi đón đông về, cuối năm, tàn tháng hết ngày.

Có những thứ tình cờ, mà lại ngẫu nhiên làm nên sự bạc bẽo của số phận. Đón mình ở cuối thu này, cũng như thu trước, là phân ly, là những dấu chấm kết, là những đổi thay. Là đông của những đêm ngủ vùi chẳng thiết bình minh, là sớm mai với khung cửa trắng xóa niềm cô đơn không lối bước.

Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới

Hóa ra tâm tư mình cũng chỉ là một nhánh gầy sau giấc ngủ được mùa thu ve vuốt, thức dậy rồi mới thấy quanh mình bắt đầu đã là những hơi gió giá lạnh đầu tiên. Sức chịu đựng hình thành từ tháng năm vỡ vụn, ai ngờ vậy mà cũng vẫn chênh chao. Vẫn để mình những thoáng rã rời, buồn một chút rồi lại thôi, xót xa một chút rồi lại vui. Ru lòng thôi mơ nữa...

May thay quanh mình vẫn còn biết là bao những trìu mến mà mình cố với lấy mỗi ngày. Còn biết là bao những lo toan, những ấp ủ. Chỉ là lại tiễn một mùa thu ra đi, cứ thản nhiên mà đón đông về. Rồi những gì sẽ tới, rồi những gì sẽ qua... cứ để mặc cho dòng trôi vô thường, tự nhiên mà quá đỗi ngậm ngùi là vậy!



Monday, October 26, 2009

24


Một ngày đầu tuần bình thường bỗng trở nên rộn ràng hơn, những niềm vui nhảy múa trong lòng với những lời chúc dưới mọi hình thức từ rất nhiều những thân mến xung quanh, tôi biết mình đủ hân hoan cho ngày tròn Hai Tư vừa mới ghé.

Không mảy may nôn nao trông đợi, hay đặt quá nhiều kỳ vọng, ảo tưởng nào đó vào ngày sinh nhật chính mình, nên biết bao năm rồi vẫn thế, với tôi ngày 26/10 cũng chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày. Có chăng một sự đặc biệt nào đó, thì chắc là ý nghĩa đong đếm thời gian bản thân. Năm này, hay năm khác, khi đã ở trong ngày sinh nhật mình, cảm xúc lớn nhất trong tôi chỉ là: Nhanh thật, mới đó lại đã một năm!

Tuổi cứ dày thêm, với buồn - vui cũng chất chồng chừng ấy sau bao nhiêu năm tháng, nhưng mãi tôi vẫn chưa quen - hay chưa chịu chấp nhận cái cảm giác là mình lại mất đi một năm thanh xuân, con tàu mình lại qua thêm một sân ga thời gian và tiến dần đều về phía không còn vui - buồn. Một chút bi quan vì tôi thích cái cảm giác nhâm nhi nỗi mất mát quá khứ đó trong ngày này, để mà cuống quýt vội vàng, sống nâng niu hơn cho những ngày tháng tới - vì biết nhanh lắm ngọn gió đời người.

Hai Tư, đã hai mươi bốn năm may mắn còn được hít thở không khí mỗi ngày, được ca thán chuyện muộn phiền, được say sưa cùng những niềm vui bé mọn. Được đếm hết tháng, tròn năm. Được tung tăng những ngày nắng mới, được lan man những mùa mưa buồn. Được thương, được ghét. Được khao khát, được tị hiềm. Được ngọt lành, được chát đắng. Được chán nản, được tin yêu. Mừng lòng  thay khi vẫn còn đây, một trái tim đã hai tư năm nhân với n lần không xác định những trải nghiệm cuộc đời này. Được sống đủ hai tư, đã là quá bình an và diễm phúc.

Tôi biết mình là ai, biết mình Hai Tư nhiều tích lũy, và biết mình phải tiếp tục thế nào để đón Hai Lăm, Hai Sáu, và vô số những mốc thời gian chính mình còn đằng đẵng mà vô thường phía trước. Vậy là tôi hài lòng lắm rồi!

...

Chào nhé Hai Ba, tôi lại tiếp tục yêu lấy chính mình và cùng Hai Tư đi tiếp đây!



Saturday, October 24, 2009

Lại một thoáng ngoái nhìn...


Tự nhiên tìm đọc lại những entry cũ - những dòng viết ngô nghê đầu tiên từ thuở mới tập tành học đòi blogging (Y!360 ngày ấy...), thoáng ngỡ như mới hôm qua thôi, mà đã tròn trĩnh hai năm rồi! Thời gian như tái hiện lại tháng ngày cũ, chầm chậm trôi trên từng dòng entry, tôi thấy mình ở đó...

Vẫn là một tôi với quá nhiều những ngẫm nghĩ triền miên, những tản mạn vu vơ. Ngày đó hay bây giờ, vẫn chẳng khác là bao sự nhạy cảm đôi khi tôi thiết nghĩ là không cần thiết cho cuộc đời bề bộn và trần trụi những lo toan này. Ấy vậy mà khi nhận ra, qua bấy nhiêu nắng mưa, qua biết bao trầm bổng tâm tư mình, tôi vẫn giữ được cách cảm, cách nghĩ suy, cách diễn đạt những phức cảm riêng tư thì tôi lại thấy mừng lòng biết là bao! Vì tôi biết, có những phai nhạt, có những đổi thay, tôi vẫn lớn từng chút một theo dòng trôi ngày tháng, nhưng chưa hề đánh mất mình. Chưa đến nổi phải chối bỏ, hay tự tay xóa dần những cảm thức cũ của một tôi xưa, dẫu dại dẫu khờ...

Mới thấy quý giá vô ngần khi còn gìn giữ được những dòng entry cũ. Đọc lại, để ký ức tự mở cánh cửa cho ngày hôm qua ùa về từng cơn gió nhớ - quên, được - mất, tiếc - thương... và sống lại nỗi bồi hồi như chính thời khắc mướt tay gõ nên từng dòng chữ giờ đã đượm mùi quá vãng (dù chỉ là font chữ máy móc cứng khô bất di bất dịch trên màn hình máy tính tưởng là vô hồn). Để lại một thoáng ngoái nhìn, về mình của ngày này năm đó, về mình của những mùa gió - nắng - mưa đã qua trong đời.

Mặc ai nói tôi vớ vẩn, mặc ai mỉa tôi rỗi hơi... tôi cứ để mình lại ở đó, trong những trang viết cũ, ít nhất là bây giờ, và hết đêm nay. Đủ để thoáng ngoái nhìn ấy vừa vặn cho tôi biết mình đã là ai, đang là ai và sẽ thế nào khi bước tiếp con đường mông mênh đi về phía chân trời...

Wednesday, October 21, 2009

Và cứ thế mà yêu đời


Biết là sự mâu thuẫn đã từng mỏi mệt đó lại trỗi dậy trong lòng - như sau những ngày mưa đủ thấm đất, mấy hạt mầm tâm tư lại cựa mình, khẽ tách vỏ để vươn lên hạnh ngộ với đời - nhưng không hiểu sao, tôi chỉ thong dong để mặc là như thế! Không trốn tránh, không phủ định mình. Chỉ giấu riêng cho lòng đủ vui những khắc ấm áp riêng mình hay, những khoảng xót xa riêng mình cảm. Tự mình thôi, thản nhiên sống cùng những thứ hương vị quá đỗi là đời.

Tôi cũng ngạc nhiên với chính mình, vì, có thể vẫn là những lần khuân trong sâu đáy xúc cảm, vẫn là những dằn vặt mỗi thoáng nghĩ suy, nhưng rồi qua hết, chấm kết ngay trong đoạn văn đó là xong. Qua đoạn mới sẽ lại hoàn toàn bình thường, không đớn đau, không khổ lụy. Nếu có tái lại những vùng mơ kia thì lại cứ mặc. Cứ thế mà lững thững trôi cạnh bên, lững thững mà đi qua khói bụi muôn nẻo đường biết là còn xa ngái... Và biết là sẽ kết thúc không báo trước bao giờ.

...

Như một con người đơn thuần hết sức có thể: Bước qua khoảng vui thì ta vui, khoảng mơ thì ta mơ, khoảng buồn thì ta buồn. Đến rồi lại đi. Có rồi lại thôi. Không cưỡng cầu, không buông bắt, không nhọc công lý giải, phân định. Đơn giản vô cùng. Sống tốt một cách bất ngờ với những cơn sóng cứ xô bờ từng đợt trắng xóa buồn - vui. Lẫn lộn mà rạch ròi.

Nói chung là so với cách đây một năm thôi, thì đã có nhiều thứ khác lắm rồi, huống chi là mình. Tôi mừng lòng khi thấy mình trải thêm một chút, lớn thêm một chút...

Và cứ thế mà yêu đời.


Monday, October 19, 2009

Nâng niu những khoảng riêng tư


Không hiểu bằng cách nào, nhưng hình như tôi đã tìm lại được những khoảng riêng tư của mình - dù vẫn là giờ phút chắt chiu từ ngày nhiều chéo chồng và đêm nhiều mông lung nghĩ ngợi. Đủ mừng lòng là tôi vẫn có thể yêu tôi, và cho chính tôi những riêng tư vừa vặn một khuôn nhạc lảnh lót ngân nga để nhịp sống quen bớt nhạt thếch, bớt rối bời.

Tôi nâng niu những khoảng riêng tư biết là bao, nên hiếm muộn những khi dâng hiến trọn những sát na trôi chỉ cho mỗi mình, tôi say sưa sống thật, cười trong và hát nghêu ngao những câu tình không chất chứa bất kỳ điều gì. Chỉ là ở đó, ôm ấp thời gian, yêu lấy bản thân đến ngờ nghệch - dù là khoảng riêng tư có biểu hiện thế nào chăng nữa: những vòng xe dạo một mình, những biếng lười bỏ qua thời gian và ngất ngây trong sự trễ nãi bước chân lại vào cõi thực, năm tiếng phiêu lưu cùng trang sách, đôi giờ đồng hồ cười tràn bên ly cacao sữa đá ủ nồng đêm Chủ Nhật...

Thời gian trước rất gần đây, tôi thấy mình nhạt vì thiếu hết thảy những sự-vì-mình và những khoảng-cho-mình. Nên dẫu đánh đổi bằng điều này hay điều khác, tôi cũng cố tìm lại. Khi có được rồi tôi ôm siết lấy, ghì chặt, cuống quýt tận hưởng mà chỉ sợ chỉ mai thôi, ban mai ngày mới chát chúa lại xóa hết, tẩy sạch không mảy may thương xót. Rồi lại bộn bề, rồi lại lo âu, rồi lại tiến thoái lưỡng nan... cứ ứa tràn từ sáng qua trưa, từ trưa sang chiều, rồi vào tối. Khoảng riêng tư lại mọc cánh, bay hút tầm mắt. Tôi sợ vô kể, tôi không muốn mình lặp lại khoảng nhạt thếch mình trước đó một chút nào!

Bằng mọi giá, tôi sẽ cố nâng niu và kéo dài những riêng tư này.

...

Vì biết là, đã và sắp phải hy sinh nhiều hơn nữa.

Sunday, October 11, 2009

Đêm Barbra


Vô tình gặp lại Barbra, tôi thả mình trong giọng hát như dòng sông mượt mà ký ức của cô, bồng bềnh những nỗi yêu thương lại tươi mới.

Chất Jazz lãng đãng cuốn tôi trôi cùng những khoảng thở nhẹ, những phút say sưa đong đưa trong chỉ duy tiếng hát mộc chở một trời mây trắng, gió thơm qua vùng đồi tâm thức mình. Tôi nhắm mắt, để tiếng Barbra ngấu nghiến từng nhịp tim đột nhiên bình yên và ngây thơ, để tôi ngấu nghiến những lắng đọng mà có lẽ chỉ tiếng hát hơn sáu mươi năm cuộc đời mới đủ độ tải. Tôi thấy mình trẻ con giữa miên man giọng hát cô.

Tôi để mình tin hết thảy những lời ca đêm nay. Hà cớ gì tôi phải đắn đo khi lâu thật lâu rồi mới có những giai điệu ru lòng tôi những nỗi an lành và buộc mình phải tạm xóa hết lo toan để chỉ sống đây, lúc này, cùng tiếng tâm hồn mình đang muốn ngân nga theo, hòa giọng cùng. Barbra không còn xa xôi, và ngỡ như tôi không phải đang nghe tiếng nhạc phát ra từ loa máy tính, mà tôi nghe từ chính trong mình. Barbra ở đó, sâu trong tôi và hát say mê.

Tình yêu được gọi dậy. Hết thảy những tình yêu. Để tôi mỉm cười với một câu tình, thổn thức niềm ước ao về một thời gian để yêu. Để tôi biết yêu đời thêm chút nữa, dù không biết mai sau. Để tôi yêu mình thêm chút nữa, dù ai cũng qua những niềm đau. Để tôi biết đợi mùa xuân, biết chờ cơn mưa ấm, biết vui khi làm ai đó cười, biết mong hạnh phúc. Đột nhiên mà thế, tôi đời hơn cả những ngày dài rất đời gần đây, tôi tình hơn cả bao mùa vắng tình đời tôi.

Đêm Barbra, tôi lặng nghe nhịp tin yêu nảy mầm trở lại. Đáng quý hơn trăm lần một liều thuốc nào hay một liệu pháp nào, Barbra cho tôi đêm đủ để sẽ lại yêu ngày.

"No complaints and no regrets, I still believe in chasing dreams and placing bets for I have learned that all you give is all you get..." (Lời bài Here's to life)


...

* Cảm xúc khi nghe album mới sau thời gian dài vắng bóng trong làng nhạc của nữ danh ca Barbra Streisand - album Love is the answer

Friday, October 2, 2009

Đôi ngày để ru lòng lắng lại...


Có những lúc cảm thấy sao mình dị ứng hết thảy những xô bồ, chật vật, tất tả của phố xá này - dù đã qua không biết bao mùa mưa nắng. Ghét những nẻo đường khói mờ mịt mắt, tiếng còi xe gắt gỏng cạnh tranh nhau chan chát, sự dồn dập không lối thoát của những cao điểm giao thông. Ghét những chen chân so vai chỉ vì một vị trí đẹp nơi trụ đèn ba màu, những luồn lách với ánh nhìn chát chúa khi ai cũng muốn là người vượt trên hết. Ghét những dửng dưng lướt qua, những va chạm khô khốc khi người trót xâm lấn phạm vi an toàn của người. Ghét sớm đông người, trưa đông người, chiều đông người, tối cũng đông người. Thấy mình như một mẩu bánh vụn rơi thốc giữa dòng ngun ngút sự giẫm đạp, nát bét hết những thanh thản riêng tư.

Và những lúc như thế, khi cơn chán chường đô thị lại trào lên đến lợm giọng, là lúc, tôi biết mình cần một sự ra đi, một sự trốn chạy để thả lỏng tâm tư mình đến vô cùng. Có nhiều cách để tôi chọn lựa, tôi vẫn ưu ái nhất sự trở về với mái ấm mình. Nơi mà tôi có thể buông mình trong những ân cần không phải hoài nghi, nằm dài trong sự lặng im tột độ của tâm thức, ngủ vùi trong giấc bình yên chẳng màng thời gian. Chậm rãi bữa cơm chiều giòn tiếng cười trong như suối. Dịu dàng đêm với hơi ấm gia đình quẩn quanh và bao bọc lấy trái tim đang muốn yếu mềm.

Nên mai tôi sẽ lại về. Đôi ngày để ru lòng lắng lại...

Tuesday, September 29, 2009

Nhạt thếch mình


Độ khoảng hơn tuần nay, tự nhiên tôi thấy mình trống rỗng đến khó hiểu. Ngoại trừ những khoảng suy nghĩ cho công việc, dự án L. thì tôi chẳng còn gì, cho mình. Như một chiếc bình thủy tinh cạn nước, nhìn xuyên suốt mới tẻ nhạt làm sao.

...

Nhiều đêm, ngồi chú mục vào màn hình laptop thả dài thời gian đến tận khuya lắc khuya lơ - dù chẳng hiểu mình đang làm gì - tôi cũng có đôi phút tự hỏi mình: Đang thấy thế nào? Vui hay buồn? Có gì đáng để cười hay khóc không? Rồi chả hiểu cớ gì, cơn bực bội đột nhiên trào ngược trong tôi, ứa ra đến khóe miệng. Tôi shut máy, rồi trốn ngay vô giấc ngủ nhiều mộng mị.

Sáng lại mệt nhoài. Tự vỗ bồm bộp vào tâm trí mình, nhưng chẳng thể gọi được bất kỳ con nắng tươi mới nào để sưởi tinh thần đi vào ngày mới. Cái bóng Quỷ lớn dần và muốn tôi bỏ hết chỉ để lại chìm trong chăn gối, chẳng thiết tha bất cứ điều gì ngoài kia nữa.

...

Cũng chẳng mấy dịp được ngồi cafe thật thỏa. Vẫn không tìm được hứng thú lật lại từng trang sách thơm mùi giấy mà bàn tay chỉ mới được một hai lần vân vê. Không có khoảng một mình nào hết để tự kỷ, mà vui. Không có khoảng xô bồ nào hết để đủ lẫn lộn nói - cười, mà ấm. Không có sự hứng thú nào rõ rệt. Những cơn bức bối đến thường xuyên hơn. Không thực sự buồn bực, hay chán nản; nhưng cũng không thực sự phơi phới, hân hoan.

Người cứ bồng bềnh như một mảnh lụa nhàu rơi miết từ tầng cao nào đó, hoài chưa chạm đất. Nhìn thì ngồ ngộ, mà thực thì nhạt thếch.

.

.

.


vô cảm hết sức.



Sunday, September 20, 2009

Đời cơ bản là buồn


Suốt cả tuần nay niềm vui nho nhỏ mà âm ỉ trong lòng mình, cứ như một cơn nắng ngời ngay sau cơn mưa trắng xóa, đánh thức mùi đất nồng say mê và lan tỏa sự ấm áp đến từng mạch máu và nơ ron suy nghĩ. Không vui sao được khi biết quanh mình vẫn còn ăm ắp những lòng tốt không ngần ngại, và pay it forward không chỉ là bài học trên film. Lòng sáng những nụ cười không giấu che.

...

Rồi thì niềm vui tắt nhanh - như một cú bước hụt chân, hẫng, chênh chao. Biết là trong muôn vạn những bông hoa đời, vẫn có những loài xấu xí chỉ biết nuôi cho riêng mình sự màu mỡ - đôi khi bằng cách cưỡng đoạt nguồn nhựa sống của bông hoa khác, nhưng vẫn thấy bạc bẽo và xa xót làm sao!

Thói đời vẫn rạch ròi ở đó, dễ dàng nhận thấy biết là bao. Nó tồn tại mặc nhiên, cố hữu và muôn đời là thế. Chỉ là đôi khi, lòng tốt hồn nhiên và niềm tin yêu mình cố tâm gìn giữ qua mấy nắng mưa đã thuyết phục mình tạm tin là vẫn có những mảnh đất chảy tràn suối nguồn nhân ái và yêu thương, thói đời bạc thếch, đắng lòng chỉ là một trận mưa qua, rồi tàn mau nơi góc trời. Nhưng rồi, vẫn đó, cơn mưa dai dẳng cuốn trôi hết tin yêu, và xóa dần đi những ánh nhìn lạc quan với cuộc đời vốn đã đủ bộn bề và chứa đựng đầy bi kịch không cần thiết. Chao ôi, sao thấy đúng gì đâu khi ai đó cảm thán "Đời cơ bản là buồn!".

...

Cũng may là sự vô tâm và thói dửng dưng đôi khi lại phát huy tác dụng cực kỳ hữu ích của nó. Tôi biết mình cũng rồi sẽ quên những khoảng bi lụy đột ngột và ăm ắp nỗi buồn thế thái - có vẻ hơi over và không hợp số tuổi của mình thế này. Để lại cuốn mình vào những cơn gió mới, những ngày nắng xanh, tiếp tục thắp lửa tin yêu mà cố đi, cố san sẻ hết những yêu thương và tìm nối những vòng tay cùng dìu nhau quên những tạm thời bạc bẽo.

Đời cơ bản là buồn. Nhưng quan trọng cũng vẫn là lòng người.

...

Cứ tin là vậy, nhân quả luân hồi.

Tuesday, September 15, 2009

Đang là những ngày bình thường!


Những ngày này mình lại bình thường. Vui thì thả mình cùng những sự tận hưởng cuộc sống không màng trói buộc, không cần nơm nớp e ngại này, lo sợ kia. Buồn thì cuộn mình sâu vào những giai âm cứ nền nã ngân vang trong đêm tối - như người tình trong mơ trút hết xiêm áo lụa là cuốn ta vào giải thoát. Không vui chẳng buồn thì cứ thong dong đi qua ngày qua tháng. Đợi những câu trả lời mới cho những trông chờ mới.

Giữa những ngày mưa dầm thế này, thì sự bình thường bản thể như một con nắng lạ đủ ấm tim mình. Và hơn bao giờ hết, luôn cố học tiếp bài học đã mải miết học hoài: Chấp nhận thực tế và sắp xếp ngăn nắp cuộc đời mình.

...

Đôi khi cũng có cảm giác muốn viết ra những thứ quẩn quanh không đầu không cuối, không cần giũa gọt câu từ, không cần so đo xúc cảm - lý trí để xem thử thế nào. Có khi cũng làm được chút chút, thấy ngồ ngộ vui vui. Có khi rồi cũng lại buông mình trong dòng nghĩ - viết - đắn đo quen thuộc. Lại mặc kệ mình.

Nên, chuyển qua tập viết nhiều thứ khác hơn một chút.

...

Có những dự cảm hơi mang tính chủ quan, nhưng vẫn hy vọng là sẽ sớm thành sự thực. Bắt đầu thấy mình hơi thừa trí não và sự mong mỏi cho mai sau - thậm chí ngay cả khi hiện tại vẫn còn bồng bềnh không lối.

...

Tự nhắc mình lập lại thói quen đọc sách, vậy mà vẫn bê tha, chưa bắt đầu cuốn nào cả từ sau kết thúc Di sản của mất mát.

Dạo này cũng dẹp hẳn thói quen một mình la cà ngồi ăn cắp thời gian chính mình chỉ với một góc bàn quen, Laptopos mở toang. Nhiều thói quen cũng có khi bị Quên làm nhợt phai dần đấy chứ nhỉ?

...

Nguệch ngoạc đôi dòng thế này để tag diary-lanman có thêm một entry. Với lại, nhắc mình một vài thứ sợ mai lại quên khi thức giấc cùng ngày mới bình thường hết sức bình thường.

Tuesday, September 8, 2009

Những cái nắm tay làm ta mỉm cười


Chiều qua lúc đến trường, có dịp thong dong qua lối cũ. Cái cảm giác vẫn như ngày hôm qua là không thể chối cãi, cứ ngân nga từng ngọn gió trong lòng.

Dừng đèn đỏ, bắt gặp hình ảnh ngọt lành quá đỗi: Một cụ ông nắm chặt tay cụ bà bước qua đường trên vạch trắng. Gương mặt cụ bà bình an. Bất giác, tôi mỉm cười một cái nhẹ hơn cả chiếc lá vô tình xoay xoay rớt giữa lòng phố chiều...

Chạy một chốc lại gặp một cái nắm tay khác. Hai anh chị người nước ngoài thong dong dạo bước, gió đánh rối mái tóc bồng của anh và vân vê tà váy xòe tím sẫm của chị. Hai người nắm tay rất chặt, tự tin khoe tình yêu với bộn bề phố. Cả chị và anh đều cười rất tự nhiên, tươi, xinh. Và tôi lại lần nữa, mỉm cười.

Những cái nắm tay kiêu hãnh mà dịu dàng, trìu mến yêu thương làm sao. Có những cái nắm tay như thế trong suốt quãng dài năm tháng mình, là ước ao, thiết nghĩ không chỉ của riêng tôi. Những cái nắm tay mà người trong cuộc cũng cười sáng cả lòng, mà những ai rỗi hơi (như tôi chiều qua) vô tình bắt gặp, cũng khó thể ngăn nổi nụ cười hòa điệu và chứa đầy khát khao...



Friday, September 4, 2009

Nghêu ngao những bài tình


Cũng chẳng biết từ khi nào, tôi có thói quen hát váng lên những bài tình mình yêu thích, ngay khi cần phải hát, bất chấp không gian và thời gian. Những giai điệu, có khi đúng tông bổng - trầm, có khi cứ ngô nghê như đứa trẻ lần đầu vỡ giọng vẫn đang thảng thốt cố tìm lại thanh âm thân quen, nhưng luôn luôn, cho mình sự dễ chịu - đôi khi hơn cả lúc nghe đúng một ca sỹ trứ danh trôi hồn cùng từng nốt cao nốt thấp. Nên lắm lúc tôi hay đùa, khi được hỏi kiểu đại loại như "Bài này mày thích nghe ai hát nhất?", câu trả lời thường trực của tôi thường là "Tao!" ngạo nghễ một cách buồn cười. Chừng mực nào đó, không hẳn là một câu bông đùa không căn nguyên.

Rồi dần lớn hơn, va chạm nhiều mới thấy xung quanh mình, biết bao nhiêu là người, việc nghêu ngao những bài tình quen thuộc mỗi khi có tâm, có hứng là chuyện rất đỗi bình thường. Mình không cần phải mặc cảm khi một ai đó bắt gặp mình đang hát vu vơ trên đường phố đông người lại qua, không cần phải lo ngại những ánh nhìn kỳ thị những khi ngồi thả trôi cùng tiếng ca buồn chính mình. Vì biết chắc, và tin là, ai cũng như ai, cũng có những lúc thế này cả.

Mới thấy, cái tâm trạng ngồi chờ radio phát những bản tình ưa thích, rồi cất giọng hòa cùng không chỉ là ký ức thanh xuân của mỗi mình anh em nhà Carpenters.

Giọng hát mỗi người, không phải ai cũng trời phú ngọt ngào, nhưng khi bạn can đảm hát lên tâm trạng mình, nỗi lòng mình... tiếng ca đó cũng chứa nhiều da diết, chưa hẳn là khó nghe. Vui cũng hát, buồn cũng hát - ý nghĩa lớn nhất của âm nhạc cũng chỉ là những khoảng như thế mà thôi. Những khoảng mà ở đó, tiếng ca không còn đong đếm, so đo; những giai điệu chỉ đơn thuần là cần phải vang lên, không cần quan tâm tác quyền, không cần giấy phép biểu diễn. Những bản tình gần như trở thành riêng của người hát, khi họ hát cho chính mình. Điều đó thì, mới hay ho làm sao.

Giá như, có thể tách mình làm hai nửa, để ngắm nhìn chính mình những khi đang nghêu ngao một mình với những khúc tình ca...

Monday, August 31, 2009

Cô gái ấy đã mang đến cho tôi một bông hoa


Cách đây khoảng chừng chưa đến nửa tiếng đồng hồ, qua chat, một người bạn của tôi đã nói với tôi về việc cô ấy đang cố gắng mỗi ngày qua gom lại những niềm vui cho vào một chiếc hộp. Một chiếc hộp trong tâm trí, chỉ chứa niềm vui. Còn những phiền muộn, buồn bực, thất vọng hay chán nản, cô ấy tìm cách thả nó bay đi. Hoặc, giấu nó tận đáy sâu một ngăn tủ không bao giờ muốn mình phải mở lại. Tôi thấy đó là một cách thức hơi cũ, nhưng vẫn hữu dụng, nhất là quá nhiều khi bộ nghĩ làm việc hơi thái quá của mình lại làm tôi quên mất là còn có phương thức đong đếm vui - buồn, được - mất mỗi ngày qua, và lựa chọn cái cần giữ lại cho mình.

Sự lựa chọn khôn ngoan ấy, là liều thuốc đủ độ mầu nhiệm để có thể giúp cho những trái tim luôn chứa đựng phức cảm từ đa đoan đời sẽ có cơn lắng dịu cần thiết để xua mình đi về phía ngày chỉ có mây xanh, nắng ấm, những nụ cười như bóng xà phòng nhiều màu lung linh rồi vỡ tan thành thanh âm trong veo trong gió. Có nhiều người cũng cho đó là một phương thức lừa phỉnh chính mình, sự lựa chọn sặc mùi tự kỷ ám thị nhiều hơn.

Nhưng có cần quan tâm không, khi hiện tại, cứ với những cơn mưa lướt thướt dầm dề từ ngày qua đêm, từ đêm sang ngày, cơ hồ tôi cũng thấy mình dường như cũng đang mềm oặt hết thảy tin yêu, mềm nhũn, ướt đầm và sắp tan đi trong bãi lầy những ngày Ngâu tháng Bảy triền miên. Thì, một tia nắng nhỏ cũng đủ cho lòng ấm lại. Không cần đi kiếm nắng tận mây xa, khi một bông hoa tâm thức được gửi trao đúng lúc, đã đủ cho tôi thức lại sự kiêu hãnh Bò Cạp vô tình ngủ quên trong những ngày xám mây, mưa gió; thì, tôi chỉ cần lấy làm biết ơn và trưng dụng ngay phương thức khả dụng bấy giờ kia, chớ cần chi phải màng đến miệng đời chát đắng, so đo.

Cô bạn đã mang đến cho tôi bông hoa kia lúc khoảng 22:45' đêm nay. Biết ơn làm sao!

Thursday, August 27, 2009

Giấu mình vào đây


...

Tôi bỏ hết ngoài kia, những nhịp sống quen, những đối mặt, những chọn lựa, những dự cảm tủi nhục, những tiếp nối chưa rõ hình hài... để rồi, trốn vào đây. 


Co mình lại như một bào thai không hề muốn mình phải tăng trưởng, phải chường mặt ra và lọt thỏm giữa những đa biến đời, rồi cứ lẩn quẩn suốt những năm tháng dài mà không bao giờ sự kiểm soát tuyệt đối lại nằm trong tay mình. Ôm chặt lấy bản thể chính mình, trụi trần, không giấu che - vì đã quá nhiều mệt nhoài khi phải giấu che; như một gái điếm sau cơn hoan tình bán niềm thỏa mãn cho kẻ khác, thì đột ngột lại thương lấy chính sự cô đơn của mình biết bao nhiêu, đến độ như nhát dao cắm sâu vào da thịt. Tôi cứ để mặc mình được im hết những thanh âm chát chúa, vờ quên hết những gánh nặng không thể khác, cứ ngồi yên, lặng, và chìm trong thứ bóng tối đậm đặc đang loang dần, ăn sâu những tia sáng ngày yếu ớt sau cùng. 

Tôi không muốn nỗ lực cho bất cứ thứ gì ngay tại thời điểm này, kể cả việc trút niềm say sưa vào cơn ái ân luôn là sự hạnh phúc được giải tỏa cùng câu chữ, như thường lệ. Thế nên, gõ không thôi đến tận bấy nhiêu câu từ nhảy múa, tôi đã mệt rồi. 

Tôi không muốn nỗ lực cho bất cứ thứ gì ngay tại thời điểm này. Dừng lại.

Chỉ đơn giản là hôm nay,tôi không biết phải đối xử sao với bản thân mình, ngoài việc trốn vào đây....

giấu mình vào đây.



Tuesday, August 25, 2009

To begin again


[For Kel]

Bất kỳ một niềm đau nào chắc chắn rồi cũng sẽ nguôi ngoai.

Những tuyệt vọng cũng chỉ có giá trị tạm thời.

Luôn có một con đường để trở lại với những điều tốt đẹp nhất.

Nếu luôn biết tự ủi an lòng bằng những câu từ dẫu dường như có vẻ nhuốm màu sáo rỗng kia, thì tôi tin là bất cứ ai, cũng có thể bắt đầu lại hành trình chính mình. Bắt đầu, để đi xa hơn. Không một sự kết thúc nào là hoàn toàn, trừ cái chết, để buộc mình phải dừng chân - khi con tim vẫn còn đập nhịp ước mơ, và cuộc đời dù lắm lúc thối tha, bất công cũng vẫn đang mỗi ngày mở rộng vòng tay đón ta vào những thử thách, cơ hội mới. Và yêu thương, sẽ có câu trả lời từ duyên phận. Thời gian mình dài, chỉ một đôi lần bắt đầu trở lại không bao giờ là quá muộn.

Và những cơn mơ dở dang đã qua không bao giờ là hoang phí. Giữ một góc để hoài niệm mà đi tiếp, thì nước mắt ngày cũ rồi sẽ là cơn mưa mùa chưa khôn lớn, nhìn lại chỉ thấy vui vì đã bước qua ngô nghê mình.

...

Quan trọng nhất vẫn là chính mình. Liệu có thực sự đủ mạnh mẽ để quên và can đảm bắt đầu, lần nữa, hay không?

Saturday, August 22, 2009

Đâu đó sẽ có người đợi tôi?


Tôi đã được trao trả niềm tin vào chính mình - vào những cơn dằn vặt tâm tư đôi khi như sương chiều phủ trắng những triền đồi im gió - và, vực dậy được sự ủi an bấy lâu tôi hay chối bỏ - vì cứ mặc nhiên gán danh cho nó là ngụy biện - chỉ bằng một câu nói ấm lòng. Điều đó thực sự khiến tâm hồn tôi mỉm cười, bằng an và ăm ắp tin yêu. Tôi sẽ tin, ngay bây giờ, hết mình cho niềm tin đó: Rằng một kẻ cô đơn thái quá như tôi chẳng qua chỉ bất hạnh khi chưa tìm thấy được chữ duyên sau cuối của đời mình. Và đâu đó, có người cũng đang chờ đợi tôi như chính tôi đang chờ đợi - chờ đợi sự giao thoa giữa những dòng âm đơn lẻ đã trôi miết không biết bao ngày tháng trong sự quạnh hiu đã thành thân thuộc của đời mình.

Ngẫm kỹ, không phải mà vô cớ tôi lại đột nhiên suy tư về thân phận với nỗi cô đơn thường trực và sự thiếu tình yêu đã gần như cố hữu của suốt bao năm dài không đong đếm, vì, gần đây, lại không hiểu sao có duyên thấu tỏ quá nhiều những không trọn vẹn. Kể cả hạnh phúc. Nên bất giác, những phức cảm mâu thuẫn nhau trong tôi lại trỗi dậy.

Sự yếu đuối vốn dĩ của một gã lẻ loi nói với tôi rằng: Đến bao giờ thì mình mới có thể trải, có thể nếm thứ mùi vị của yêu đương một cách đơn thuần nhất - chỉ là nếm trải thôi mà không cần phải màng đến đắng, chát, chua, cay, hay mặn ngọt. Để dù là rồi cũng có khi không may phải nhận về thứ hạnh phúc không bao giờ là trọn vẹn, thì cũng cảm thấy mình đã đủ, đã tròn vai một người biết yêu trong cõi mà thiên hạ vẫn kháo nhau là "nhân gian hữu tình" này. Trong khi sự kiêu hãnh đến mức phi lý của bản thân thì lại lạnh lùng buông câu hờ hững: Dù bạn chưa đủ với người ta hay người ta chưa đủ với bạn thì đã là không đủ rồi. Hà cớ gì phải bắt đầu với thứ chắc chắn không thuộc về mình? May là chưa bước, nếu không đã nhận lấy xót xa như bao người đang nhận lấy xót xa ở ngoài kia đời.

Tôi đã suýt tin vào giọng điệu ngụy biện một cách hết sức AQ của cái tôi thứ hai của mình - như bao nhiêu lần tôi vẫn tin, hay vịn vào nó để sống sót qua những mùa mà sự cô đơn như gai nhọn ứa máu lòng bàn chân khi tôi cứ ngang dọc suốt những cơn mê thấp thoáng một dáng yêu thương không rõ dung hình. Để rồi sau mấy chốc lại tự chối bỏ, phủ định chính sự tự ủi an đó, trong khi trái tim vẫn không hề nguôi ngoai nhịp đớn đau vì không hiểu cái loại như mình thì đến bao giờ mới có thể nhẹ lòng mà không tự vấn: Giá đâu đó có người đợi tôi? Nhưng may thay, Vivian đã cho tôi thêm lòng tin vào những dị biệt tâm tính của mình, để lại hùng dũng mà cứ tự trào - bỏ mặc những ánh nhìn thương cảm hay sự dò xét riêng tư, rằng: Tôi đang đợi người cũng đang đợi mình. Bình tâm mà đợi duyên.

Vậy thôi. Dù hoài nghi vẫn còn rạo rực sức sống, nhưng tôi biết mình sẽ chạm tới những gì mình xứng nhận về. Chẳng qua chỉ là, chưa phải thời gian bây giờ.



Thursday, August 20, 2009

Không đề cho nụ cười


Ai đó hay đề cao giá trị niềm vui đích thực của những giọt nước mắt, riêng tôi vẫn yêu quý những nụ cười. Sự lan tỏa ấm áp của một nụ cười đúng nghĩa luôn là mông mênh, như một cơn thủy triều dễ dàng cuốn theo bờ bãi óng ánh chiều tà. Một nụ cười đúng nghĩa sẽ tạo được gió, thổi tan những u hoài quẩn quanh.

Và với tôi, nụ cười còn là ngôn ngữ đặc biệt của sự tự tin. Sự tự tin không cần khuếch trương bằng những xa hoa bóng bẩy bề ngoài, hay những lời chớp bể mưa nguồn, chỉ là một nụ cười thôi, mà thể hiện hết thảy: độ sâu tâm hồn, độ dày của yêu thương và lòng tin chính mình.

Nụ cười mỗi người mỗi khác, vì mỗi người có một kiểu tự tin riêng. Nhưng tôi thích nhất kiểu nụ cười, không chỉ phác họa chân dung sự tự tin của chủ nhân, mà còn có thể trao gửi, khơi gợi những nụ cười khác hòa cùng.

Nụ cười mỗi lúc mỗi khác, vì không phải lúc nào tự tin cũng yên vị nơi trái tim người. Có những lúc nụ cười đi vắng, để hoài nhớ cho những thân quen. Có những lúc nụ cười phải gắng gượng vờ như vẫn là sự tự tin muôn thuở, dẫu lòng đang hanh hao. Những khi như thế, tôi lại thấy nhớ những nụ cười mà mình yêu quý, nhớ sự tự tin không cần nói bằng lời ấy khôn sao kể xiết - dù là những nụ cười chính mình, hay nụ cười của bè bạn dấu yêu.

...

Mỗi ngày đi qua, tôi lại lầm lũi tự mình góp nhặt những nụ cười xung quanh. Những nụ cười hoa nhựa lồng tủ kính, tôi gom lại, chất đống, đốt cho tàn tro. Những nụ cười hồn nhiên, tôi nâng niu cất vào một góc, giữ gìn và hoài niệm. Những nụ cười tự tin tôi yêu quý, thì tôi để riêng ở đó, nơi dễ nhận biết, để lâu lâu tôi ngắm nhìn. Ngắm nhìn, để nhắc mình, biết cười đúng nghĩa, dù trải mấy mùa bão giông, hay qua những tháng ngày dài bờ môi chỉ nhếch lên lặng lẽ, hoặc buông lơi mấy lời đắng lòng.

...

Chủ nhân của những nụ cười tôi yêu quý, tôi ưu ái để dành sự dõi theo tận tụy, sự chia sẻ dù lặng thầm, và niềm hy vọng luôn xanh màu cỏ xuân: Mong cho luôn giữ được những nụ cười đó, sự tự tin tỏa sáng khi hoa nở trên môi.

Dù biết là ai rồi cũng qua những phai phôi, trải những va vấp, và không hiếm khi làm bạn tâm giao của những đêm trắng chiêm bao, với cơn mưa nước mắt cứ về như tháng Bảy mùa Ngâu. Nhưng, không hiểu sao, tôi vẫn giữ niềm tin đặc biệt với những người sở hữu nụ cười đúng nghĩa tôi luôn mến yêu, sự tự tin của họ đủ để họ bước qua, và tiếp tục vững bước đường mình đằng đẵng, với nụ cười, không bao giờ lãng quên.

...

Tuesday, August 18, 2009

Nỗi nhớ quá dài...


"Cuộc đời nay dù ngắn, nỗi nhớ quá dài..."

Tôi chưa bao giờ không tin vào điều đó.

Dẫu biết giữa cuộc đời mà mỗi sát na đi qua đều chứa đựng những bất trắc khôn lường, lãng quên như một lẽ tất yếu không thể khác, một món quà đính kèm không thể chối từ của thời gian, thì việc nuôi giữ những cơn mơ về ngày hôm qua, những nỗi nhớ da diết về nhau sau những khoảng cách đớn đau dường như là một điều xa xỉ, và khác thường. Nhưng, tin là, trong mỗi trái tim - dù đang loay hoay nhịp mưu sinh tất bật, hay bị phủ che bởi bóng mây toan tính đời thường - thì, một góc nhỏ thôi, vẫn vẹn nguyên nơi đó một mảnh vườn xanh bóng yêu thương, nơi chở che và gìn giữ những nỗi nhớ, dài hơn, đậm sâu hơn qua ngày tháng.

Có thể là những ký ức không thể quên. Là những nụ cười rơi vào tiếc nuối. Những dáng hình vẽ bằng màu nỗi nhớ, khắc sâu ở trong đáy tâm tư. Những tình yêu như than hồng giữ lửa, âm ỉ cháy suốt mấy mùa bão giông. Tất cả, dù chỉ một chiếc lá rơi, một trưa hè thơm hương thơ ấu, một khoảnh khắc bàn tay chạm lấy bàn tay... khi được khoác áo quá vãng, và được nâng niu bởi những tâm hồn luyến ái rất mực với mỗi ngày tháng qua trong bộn bề đời, thì cũng đủ hình thành nên nỗi nhớ, nhiều khi dài hơn cả một cuộc đời.

Điều đó lý giải vì sao, cả những mái đầu đã bạc, những bàn tay quắt queo vết tuổi tác thì vẫn tiếc nhớ biết là bao một cơn gió thanh xuân dịu dàng ngày cũ, một bàn tay mang hơi ấm quen trao gửi một thời. Lý giải vì sao, sau hằng hà sa số những va vấp, buồn - vui, người ta vẫn mải miết tìm nhau - dù chỉ là những cơn đi hoang trong nỗi nhớ. Lý giải vì sao, hàng chục năm trời đằng đẵng qua đi, áo xưa đã bạc màu phai dấu, mà hương mùa xưa thì vẫn cứ bát ngát trong trái tim được nuôi - không chỉ bằng máu thịt đời thường - mà còn bằng cả những nỗi thương nhớ đã mặc nhiên là một phần của từng nhịp đập, từng dòng chảy sự sống trong mỗi con người.

Và tôi tin.

Cứ thế mà tin, cuộc đời sẽ già cỗi, con người rồi bạc tóc thời gian, nhưng nỗi nhớ thì cứ thế, không có tuổi. Bằng niềm tin không cần lý giải, để giữ mình, sợ quên cách nhớ, cách tiếc nuối, cách tin yêu. (Vì quá nhiều khi cuộc đời khắc nghiệt, buộc ta phải quên nhiều hơn là nhớ, hết sức bạc lòng!)

...



(Viết nhân xem lại Thay lời muốn nói 08/2009 - chủ đề Tìm nhau)

Saturday, August 15, 2009

Qua phố sớm không buồn


Sớm nay dậy đúng 6h, thong dong vòng xe ra phố. Phố sớm ngày mới như một khung hình vừa kịp ban mai, chưa đủ ồn ã vội vàng, nên thấy mình cũng lắng hơn thường nhật. Đeo headphone, tiếng nhạc dìu dặt trong tâm trí, nhẹ thênh lòng.

Chậm rãi qua phố đông, trôi cùng gió và mấy khúc nhạc tình thân quen.

Những nụ cười [Phỉ Nhân] gặp nhau giữa lòng phố. Sài Gòn bỗng nhiên rộn ràng hơn một chút. Đủ để ai cũng ngắm nhìn. Qua phố sớm không buồn, lòng hiền như một khúc nhạc êm vui.

---

* Hình:
- Location: Công viên 30/4
- Time: Thư mục chỉ lưu là ngày 23, chả nhớ tháng năm nào.
- Photographer: Jera [chụp bằng máy của KB].
- Xử lý: Action tool của Photoshop :D

Sunday, August 9, 2009

Có thấy tôi tuổi 15?


Tôi và em gái cách nhau 9 tuổi. Khoảng cách không quá đào sâu hố ngăn thế hệ, chỉ là vừa đủ cho ý nghĩa thời gian. Vừa đủ, để mỗi khi em gái mình chạm đến một thời gian tôi đã đi qua, trong tôi lại dậy lên những xa xót: Đã 9 năm từ độ ấy đến giờ...


Như sáng hôm nay, khi đưa em gái đi thử và lấy áo dài chuẩn bị cho mùa sách vở mới, dẫu đã biết từ trước, nhưng khi nhìn em hết sức thiếu nữ trong tà áo dài tinh khôi như một dòng mây trắng vắt ngang bộn bề đời thực, tôi lại không thể ngăn lòng mình những ngỡ ngàng: Mới đó mà em đã 15. Và rồi lại như thường khi, ngọn gió tâm tư tôi ríu rít thổi về miền hôm qua thăm thẳm, tôi thấy mình tuổi 15 trong gương mặt thẹn thùng, ánh mắt vui mình khôn lớn đang như thêm sáng ngời hơn vì màu áo trắng của em.

Ngày nào, em còn là một bé con chỉ biết ngô nghê trong tiếng cười như sương reo vành lá, bây giờ, em đã 15. Em đã nữ sinh, đã chiêm bao vừa giấc. Vẫn hồn nhiên, nhưng phố đã biết tên đôi bàn chân em qua. Vẫn thơ ngây, nhưng con trăng đã biết đúng độ trăng tròn. Mừng em dậy thì một mùa hoa mới thơm hương, đánh thức giấc mơ tôi ngày tháng cũ.

Tôi thế nào nhỉ, khi tôi tuổi 15?

Tôi cứ để mình hoang hoải như một chú bé chân trần say mê trên triền cát vàng tâm thức, cố đi tìm lại từng khoảng vui, từng khúc buồn của tuổi 15 gió bay trên đồi thuở hôm nào. Cứ để thế, và hân hoan vui một nỗi mơ hồ, vờ như mình là một mình khác, đang mải miết ngắm nhìn và yêu biết là bao những ngày tháng bằng lăng tím vô lo - cái tôi 15 biêng biếc tin yêu của chính mình. Đi tìm câu trả lời...

...

Tôi thấy em tuổi 15. Và tôi nhớ tôi tuổi 15, đột nhiên mà thảng thốt là thế, nhớ biết bao nhiêu.

Bao giờ cho đến ngày xưa?

...


Tuesday, August 4, 2009

Tình ca ngày cũ


Chiều lững thững trôi với tâm trí biếng lười, chẳng tha thiết buồn vui mà tự dưng tìm nghe lại những khúc tình ca ngày cũ. Những Hands, Life, Anytime you need a friend, Stay the same... cứ nhẹ nhàng là thế mà chảy tràn qua tâm tư tôi một dòng sông lặng lẽ để mình soi vết dấu thời gian chính mình trên bóng nước. Thấp thoáng những ngày hồn nhiên chờ nghe radio, đợi xem MTV trên kênh VTV3 mỗi tối lại ùa về, giản dị không sao kể xiết mà làm chạnh lòng không sao kể xiết.

Chỉ một chốc khẽ nhắm mắt tôi lại nuôi mình ảo tưởng: Khi mở mắt ra thì tất cả những muộn phiền tuổi mình, những hoang phế ngày tháng dài giờ chỉ là một giấc mơ đã đến hồi kết. Và tôi lại là một tôi mười mấy tuổi đầu vừa kịp biết mình yêu đời rất đỗi và đủ đầy hồn nhiên. Cơn hoang tưởng đã đủ lớn để mong mình bé lại chưa bao giờ lịm tắt trong tôi, và tin là biết bao tấm lòng nặng niềm yêu thương ngày hôm qua cũng thế.

Những khúc tình ca ngày cũ vô tình gặp lại chiều nay, cũng chỉ là một trong biết bao cái cớ để tâm hồn mình vịn vào đó mà ngược miền ký ức tìm về một góc nhỏ thời gian - dẫu vàng úa nhưng chưa bao giờ phai phôi. Thì về vậy, một khoảng mình xưa cũ... Nhịp thời gian rơi, khẽ khàng, khẽ khàng...

...

Chưa bao giờ tôi phản đối mình là một tín đồ của Hoài Niệm - một giáo phái lạ lùng của những trái tim chỉ muốn được cũ sờn, mãi hát sing aling aling... bằng tiếng ca trong veo chưa vỡ giọng. Luôn muốn ở trong những buổi trưa hè thanh xuân.



Saturday, August 1, 2009

Thấp thoáng dáng yêu thương ngày mai


Tôi thích những giấc mơ phi giới tính của mình. Nơi đôi khi nhớ đôi khi quên mình là ai, chỉ mặc nhiên để lòng khát yêu thương như một cú huých vai đẩy mình ngược nắng ngược gió và ngã nhào về phía một dáng hình rất đỗi ấm áp, thân quen. Mơ hồ thôi, mà vẫn cảm giác được cái chạm tay trìu mến, sự quyện lẫn nhịp thở thôi trần ai. Một dáng hình thấp thoáng vời xa, gần ngay bên mà rồi lại mất hút như một chớp lóe sáng khi ban mai gõ nhịp thức mình ngày mới. Những nhân tình trong mơ mà tôi chẳng rõ hình hài, vậy mà lắm lúc lại làm tôi khắc khoải nhớ và suy tư suốt những ngày tháng dài chưa kịp gặp lại một miền chiêm bao quen.

Một người bạn, xưa cũ rồi của tôi, đã từng nói: Có những cơn mơ tiên tri về người bạn đồng hành tương lai của đời mình. Như bạn đã từng mơ, và còn mãi tin một ngày sẽ rất thực và gần thôi, bàn tay của người tình bao năm hằng mơ sẽ ngời sáng trong ánh nắng ngày rạng rỡ, dịu dàng nắm lấy bàn tay bạn, trao gửi vừa đủ lửa ấm để bạn quên hết hằng hà sa số những tỉnh thức đột ngột - khi tâm trí còn hoài mê đắm thì cơ thể lạnh thốc vì gió đêm đã tự mình nhận biết: chỉ là mơ thôi - của bao năm tháng cô đơn đã qua trong đời. Tôi không cười bạn cả tin, tôi chỉ buồn mình chưa bao giờ đủ dũng cảm để ấp ủ một niềm tin - dẫu hoang đường - như thế, suốt những hoang phế tuổi mình. Dù là, tôi vẫn luôn là kẻ mộng mơ.

Có lẽ bởi bản thân tôi lại không hề đòi hỏi một sự tường minh, khi những gì với tôi chỉ đơn thuần cần sự trải nghiệm bằng xúc cảm. Nên, những cơn mơ đó, những dáng hình yêu thương chỉ rất đỗi thân quen trên ngọn đồi mơ đó, tôi thấy tròn vẹn rồi một giấc chiêm bao. Không nhất thiết phải là một nhân diện rõ ràng, một khuôn mặt ám ảnh để nuôi trong tôi niềm tin vào sự tiên tri, và mải miết trông đợi một ngày mai khi làn gió số phận thổi tới, trong bóng chiều tà diễm lệ, dáng yêu thương kia sẽ về với vòng tay luôn thừa thãi của tôi, một lần rất thật trong đời.

Tôi tin vào những thứ tự nhiên và tuần tự theo đúng lẽ đời mình hơn. Tính ra vầy thì tôi cũng tỉnh táo quá mức, đến mơ mà còn cố phân định và tự thỏa với chính mình rằng đó chỉ là mơ thôi. Biết sao đây, có lẽ vì tôi sợ. Vì nếu thực sự một người tình chiêm bao nào đó của tôi lại ngỡ ngàng đến bên giữa trần trụi cuộc đời này, chắc gì tôi đã đủ đam mê, chắc gì tôi đã đủ trách nhiệm với cú ngã nhào với vòng tay rộng mở - mà tận sâu tâm khảm tôi rất muốn ôm siết lấy dáng yêu thương đó vào lòng.

Nên tôi vẫn cứ biết mình cô đơn. Tiếp tục yêu những giấc mơ hoang hoải. Chờ đợi diễn tiến tự nhiên nhất.

Luôn biết chờ đợi, rồi sẽ về gần. Dẫu bây giờ, dự cảm nhiều nhất có thể cũng chỉ thốt lên được với chính mình rằng: Thấp thoáng dáng yêu thương ngày mai...