Tôi thích những giấc mơ phi giới tính của mình. Nơi đôi khi nhớ đôi khi quên mình là ai, chỉ mặc nhiên để lòng khát yêu thương như một cú huých vai đẩy mình ngược nắng ngược gió và ngã nhào về phía một dáng hình rất đỗi ấm áp, thân quen. Mơ hồ thôi, mà vẫn cảm giác được cái chạm tay trìu mến, sự quyện lẫn nhịp thở thôi trần ai. Một dáng hình thấp thoáng vời xa, gần ngay bên mà rồi lại mất hút như một chớp lóe sáng khi ban mai gõ nhịp thức mình ngày mới. Những nhân tình trong mơ mà tôi chẳng rõ hình hài, vậy mà lắm lúc lại làm tôi khắc khoải nhớ và suy tư suốt những ngày tháng dài chưa kịp gặp lại một miền chiêm bao quen.
Một người bạn, xưa cũ rồi của tôi, đã từng nói: Có những cơn mơ tiên tri về người bạn đồng hành tương lai của đời mình. Như bạn đã từng mơ, và còn mãi tin một ngày sẽ rất thực và gần thôi, bàn tay của người tình bao năm hằng mơ sẽ ngời sáng trong ánh nắng ngày rạng rỡ, dịu dàng nắm lấy bàn tay bạn, trao gửi vừa đủ lửa ấm để bạn quên hết hằng hà sa số những tỉnh thức đột ngột - khi tâm trí còn hoài mê đắm thì cơ thể lạnh thốc vì gió đêm đã tự mình nhận biết: chỉ là mơ thôi - của bao năm tháng cô đơn đã qua trong đời. Tôi không cười bạn cả tin, tôi chỉ buồn mình chưa bao giờ đủ dũng cảm để ấp ủ một niềm tin - dẫu hoang đường - như thế, suốt những hoang phế tuổi mình. Dù là, tôi vẫn luôn là kẻ mộng mơ.
Có lẽ bởi bản thân tôi lại không hề đòi hỏi một sự tường minh, khi những gì với tôi chỉ đơn thuần cần sự trải nghiệm bằng xúc cảm. Nên, những cơn mơ đó, những dáng hình yêu thương chỉ rất đỗi thân quen trên ngọn đồi mơ đó, tôi thấy tròn vẹn rồi một giấc chiêm bao. Không nhất thiết phải là một nhân diện rõ ràng, một khuôn mặt ám ảnh để nuôi trong tôi niềm tin vào sự tiên tri, và mải miết trông đợi một ngày mai khi làn gió số phận thổi tới, trong bóng chiều tà diễm lệ, dáng yêu thương kia sẽ về với vòng tay luôn thừa thãi của tôi, một lần rất thật trong đời.
Tôi tin vào những thứ tự nhiên và tuần tự theo đúng lẽ đời mình hơn. Tính ra vầy thì tôi cũng tỉnh táo quá mức, đến mơ mà còn cố phân định và tự thỏa với chính mình rằng đó chỉ là mơ thôi. Biết sao đây, có lẽ vì tôi sợ. Vì nếu thực sự một người tình chiêm bao nào đó của tôi lại ngỡ ngàng đến bên giữa trần trụi cuộc đời này, chắc gì tôi đã đủ đam mê, chắc gì tôi đã đủ trách nhiệm với cú ngã nhào với vòng tay rộng mở - mà tận sâu tâm khảm tôi rất muốn ôm siết lấy dáng yêu thương đó vào lòng.
Nên tôi vẫn cứ biết mình cô đơn. Tiếp tục yêu những giấc mơ hoang hoải. Chờ đợi diễn tiến tự nhiên nhất.
Luôn biết chờ đợi, rồi sẽ về gần. Dẫu bây giờ, dự cảm nhiều nhất có thể cũng chỉ thốt lên được với chính mình rằng: Thấp thoáng dáng yêu thương ngày mai...