...
Rồi thì niềm vui tắt nhanh - như một cú bước hụt chân, hẫng, chênh chao. Biết là trong muôn vạn những bông hoa đời, vẫn có những loài xấu xí chỉ biết nuôi cho riêng mình sự màu mỡ - đôi khi bằng cách cưỡng đoạt nguồn nhựa sống của bông hoa khác, nhưng vẫn thấy bạc bẽo và xa xót làm sao!
Thói đời vẫn rạch ròi ở đó, dễ dàng nhận thấy biết là bao. Nó tồn tại mặc nhiên, cố hữu và muôn đời là thế. Chỉ là đôi khi, lòng tốt hồn nhiên và niềm tin yêu mình cố tâm gìn giữ qua mấy nắng mưa đã thuyết phục mình tạm tin là vẫn có những mảnh đất chảy tràn suối nguồn nhân ái và yêu thương, thói đời bạc thếch, đắng lòng chỉ là một trận mưa qua, rồi tàn mau nơi góc trời. Nhưng rồi, vẫn đó, cơn mưa dai dẳng cuốn trôi hết tin yêu, và xóa dần đi những ánh nhìn lạc quan với cuộc đời vốn đã đủ bộn bề và chứa đựng đầy bi kịch không cần thiết. Chao ôi, sao thấy đúng gì đâu khi ai đó cảm thán "Đời cơ bản là buồn!".
...
Cũng may là sự vô tâm và thói dửng dưng đôi khi lại phát huy tác dụng cực kỳ hữu ích của nó. Tôi biết mình cũng rồi sẽ quên những khoảng bi lụy đột ngột và ăm ắp nỗi buồn thế thái - có vẻ hơi over và không hợp số tuổi của mình thế này. Để lại cuốn mình vào những cơn gió mới, những ngày nắng xanh, tiếp tục thắp lửa tin yêu mà cố đi, cố san sẻ hết những yêu thương và tìm nối những vòng tay cùng dìu nhau quên những tạm thời bạc bẽo.
Đời cơ bản là buồn. Nhưng quan trọng cũng vẫn là lòng người.
...
Cứ tin là vậy, nhân quả luân hồi.
quan trọng vẫn là lòng người, thế nên càng ko có bùn hay vui... chỉ mình đặt tên cho muôn sự đời.
ReplyDeleteừ thì, hôm nay em muốn đặt tên cho nó là Buồn. thế chị ạ! :)
ReplyDeletehì, em cũng đôi khi có những nghĩ suy ko hợp tuổi.
ReplyDeletebất kỳ lúc nào cũng cần hy vọng để tiếp tục sống và sống tốt, nhưng nỗi buồn và cảm giác hụt hẫng lãi à cần thiết cho một con người. mong anh gặp thật nhiều những cơn gió mới + những ngày nắng xanh.
Nhanh hén, hum qua thức viết đấy à. Thôi, đời có khi vơi khi đầy, tình có khi nồng khi nhạt, người có khi thật khi gian, buồn rồi thôi nhé!
ReplyDelete@Quăng: ừ thì luôn cần hy vọng e nhỉ?!
ReplyDelete@Còi: ừ thì buồn rồi thôi! :)
Không buồn mà...
ReplyDeleteTự dưng entry ni của em làm chị nhớ câu hát trong bài "Nỗi buồn" của Phú Quang
"Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mơ quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ
cây xấu hổ đau gì mà rũ lá?
Tôi gục đầu trên bóng tôi..."