Độ khoảng hơn tuần nay, tự nhiên tôi thấy mình trống rỗng đến khó hiểu. Ngoại trừ những khoảng suy nghĩ cho công việc, dự án L. thì tôi chẳng còn gì, cho mình. Như một chiếc bình thủy tinh cạn nước, nhìn xuyên suốt mới tẻ nhạt làm sao.
...
Nhiều đêm, ngồi chú mục vào màn hình laptop thả dài thời gian đến tận khuya lắc khuya lơ - dù chẳng hiểu mình đang làm gì - tôi cũng có đôi phút tự hỏi mình: Đang thấy thế nào? Vui hay buồn? Có gì đáng để cười hay khóc không? Rồi chả hiểu cớ gì, cơn bực bội đột nhiên trào ngược trong tôi, ứa ra đến khóe miệng. Tôi shut máy, rồi trốn ngay vô giấc ngủ nhiều mộng mị.
Sáng lại mệt nhoài. Tự vỗ bồm bộp vào tâm trí mình, nhưng chẳng thể gọi được bất kỳ con nắng tươi mới nào để sưởi tinh thần đi vào ngày mới. Cái bóng Quỷ lớn dần và muốn tôi bỏ hết chỉ để lại chìm trong chăn gối, chẳng thiết tha bất cứ điều gì ngoài kia nữa.
...
Cũng chẳng mấy dịp được ngồi cafe thật thỏa. Vẫn không tìm được hứng thú lật lại từng trang sách thơm mùi giấy mà bàn tay chỉ mới được một hai lần vân vê. Không có khoảng một mình nào hết để tự kỷ, mà vui. Không có khoảng xô bồ nào hết để đủ lẫn lộn nói - cười, mà ấm. Không có sự hứng thú nào rõ rệt. Những cơn bức bối đến thường xuyên hơn. Không thực sự buồn bực, hay chán nản; nhưng cũng không thực sự phơi phới, hân hoan.
Người cứ bồng bềnh như một mảnh lụa nhàu rơi miết từ tầng cao nào đó, hoài chưa chạm đất. Nhìn thì ngồ ngộ, mà thực thì nhạt thếch.
.
.
.
vô cảm hết sức.
...
Nhiều đêm, ngồi chú mục vào màn hình laptop thả dài thời gian đến tận khuya lắc khuya lơ - dù chẳng hiểu mình đang làm gì - tôi cũng có đôi phút tự hỏi mình: Đang thấy thế nào? Vui hay buồn? Có gì đáng để cười hay khóc không? Rồi chả hiểu cớ gì, cơn bực bội đột nhiên trào ngược trong tôi, ứa ra đến khóe miệng. Tôi shut máy, rồi trốn ngay vô giấc ngủ nhiều mộng mị.
Sáng lại mệt nhoài. Tự vỗ bồm bộp vào tâm trí mình, nhưng chẳng thể gọi được bất kỳ con nắng tươi mới nào để sưởi tinh thần đi vào ngày mới. Cái bóng Quỷ lớn dần và muốn tôi bỏ hết chỉ để lại chìm trong chăn gối, chẳng thiết tha bất cứ điều gì ngoài kia nữa.
...
Cũng chẳng mấy dịp được ngồi cafe thật thỏa. Vẫn không tìm được hứng thú lật lại từng trang sách thơm mùi giấy mà bàn tay chỉ mới được một hai lần vân vê. Không có khoảng một mình nào hết để tự kỷ, mà vui. Không có khoảng xô bồ nào hết để đủ lẫn lộn nói - cười, mà ấm. Không có sự hứng thú nào rõ rệt. Những cơn bức bối đến thường xuyên hơn. Không thực sự buồn bực, hay chán nản; nhưng cũng không thực sự phơi phới, hân hoan.
Người cứ bồng bềnh như một mảnh lụa nhàu rơi miết từ tầng cao nào đó, hoài chưa chạm đất. Nhìn thì ngồ ngộ, mà thực thì nhạt thếch.
.
.
.
vô cảm hết sức.
rồi khi anh đi qua hết thảy những cảm xúc đó của hôm nay, có thể sẽ đau khổ, có thể sẽ hân hoan... nhưng đó là cuộc sống, thực sự.
ReplyDeletekhi nào mảnh lụa chạm đất, gọi em để em mang về may áo ^^
a bik mình sẽ qua, chỉ là bây giờ đang nhạt thếch thế đó!
ReplyDeletechưa bik khi nào chạm đất e à! :)
Đây gọi là trống rỗng ơ em...
ReplyDeleteGiai đoạn bão hòa đấy. Từ từ rồi đầy lại thôi nhưng xóa đc gì thì xóa để còn có chổ thêm.
ReplyDelete