Cũng chẳng biết từ khi nào, tôi có thói quen hát váng lên những bài tình mình yêu thích, ngay khi cần phải hát, bất chấp không gian và thời gian. Những giai điệu, có khi đúng tông bổng - trầm, có khi cứ ngô nghê như đứa trẻ lần đầu vỡ giọng vẫn đang thảng thốt cố tìm lại thanh âm thân quen, nhưng luôn luôn, cho mình sự dễ chịu - đôi khi hơn cả lúc nghe đúng một ca sỹ trứ danh trôi hồn cùng từng nốt cao nốt thấp. Nên lắm lúc tôi hay đùa, khi được hỏi kiểu đại loại như "Bài này mày thích nghe ai hát nhất?", câu trả lời thường trực của tôi thường là "Tao!" ngạo nghễ một cách buồn cười. Chừng mực nào đó, không hẳn là một câu bông đùa không căn nguyên.
Rồi dần lớn hơn, va chạm nhiều mới thấy xung quanh mình, biết bao nhiêu là người, việc nghêu ngao những bài tình quen thuộc mỗi khi có tâm, có hứng là chuyện rất đỗi bình thường. Mình không cần phải mặc cảm khi một ai đó bắt gặp mình đang hát vu vơ trên đường phố đông người lại qua, không cần phải lo ngại những ánh nhìn kỳ thị những khi ngồi thả trôi cùng tiếng ca buồn chính mình. Vì biết chắc, và tin là, ai cũng như ai, cũng có những lúc thế này cả.
Mới thấy, cái tâm trạng ngồi chờ radio phát những bản tình ưa thích, rồi cất giọng hòa cùng không chỉ là ký ức thanh xuân của mỗi mình anh em nhà Carpenters.
Giọng hát mỗi người, không phải ai cũng trời phú ngọt ngào, nhưng khi bạn can đảm hát lên tâm trạng mình, nỗi lòng mình... tiếng ca đó cũng chứa nhiều da diết, chưa hẳn là khó nghe. Vui cũng hát, buồn cũng hát - ý nghĩa lớn nhất của âm nhạc cũng chỉ là những khoảng như thế mà thôi. Những khoảng mà ở đó, tiếng ca không còn đong đếm, so đo; những giai điệu chỉ đơn thuần là cần phải vang lên, không cần quan tâm tác quyền, không cần giấy phép biểu diễn. Những bản tình gần như trở thành riêng của người hát, khi họ hát cho chính mình. Điều đó thì, mới hay ho làm sao.
Giá như, có thể tách mình làm hai nửa, để ngắm nhìn chính mình những khi đang nghêu ngao một mình với những khúc tình ca...
Rồi dần lớn hơn, va chạm nhiều mới thấy xung quanh mình, biết bao nhiêu là người, việc nghêu ngao những bài tình quen thuộc mỗi khi có tâm, có hứng là chuyện rất đỗi bình thường. Mình không cần phải mặc cảm khi một ai đó bắt gặp mình đang hát vu vơ trên đường phố đông người lại qua, không cần phải lo ngại những ánh nhìn kỳ thị những khi ngồi thả trôi cùng tiếng ca buồn chính mình. Vì biết chắc, và tin là, ai cũng như ai, cũng có những lúc thế này cả.
Mới thấy, cái tâm trạng ngồi chờ radio phát những bản tình ưa thích, rồi cất giọng hòa cùng không chỉ là ký ức thanh xuân của mỗi mình anh em nhà Carpenters.
Giọng hát mỗi người, không phải ai cũng trời phú ngọt ngào, nhưng khi bạn can đảm hát lên tâm trạng mình, nỗi lòng mình... tiếng ca đó cũng chứa nhiều da diết, chưa hẳn là khó nghe. Vui cũng hát, buồn cũng hát - ý nghĩa lớn nhất của âm nhạc cũng chỉ là những khoảng như thế mà thôi. Những khoảng mà ở đó, tiếng ca không còn đong đếm, so đo; những giai điệu chỉ đơn thuần là cần phải vang lên, không cần quan tâm tác quyền, không cần giấy phép biểu diễn. Những bản tình gần như trở thành riêng của người hát, khi họ hát cho chính mình. Điều đó thì, mới hay ho làm sao.
Giá như, có thể tách mình làm hai nửa, để ngắm nhìn chính mình những khi đang nghêu ngao một mình với những khúc tình ca...
.em cũng vậy, đôi lúc hát điên hát khùng một mình... những câu hát luôn thường trực trên môi dường như chính là những nỗi lòng rất "mình", phải ko anh?
ReplyDeleteuhm, hát lên những nỗi lòng rất "mình", nên mới thích, mới say, mới mãi nghêu ngao... ;))
ReplyDeleteBữa nào nghêu ngao, kiu Còi qua, Còi ngồi nghe cho, hị hị [nghe Dê hát nhưng Còi đeo fone, kaka!]
ReplyDelete@Còi: qué đéng, xúc phạm nghiêm trọng đến giọng hát não nùng của Je T__T
ReplyDelete