Tuesday, September 8, 2009

Những cái nắm tay làm ta mỉm cười


Chiều qua lúc đến trường, có dịp thong dong qua lối cũ. Cái cảm giác vẫn như ngày hôm qua là không thể chối cãi, cứ ngân nga từng ngọn gió trong lòng.

Dừng đèn đỏ, bắt gặp hình ảnh ngọt lành quá đỗi: Một cụ ông nắm chặt tay cụ bà bước qua đường trên vạch trắng. Gương mặt cụ bà bình an. Bất giác, tôi mỉm cười một cái nhẹ hơn cả chiếc lá vô tình xoay xoay rớt giữa lòng phố chiều...

Chạy một chốc lại gặp một cái nắm tay khác. Hai anh chị người nước ngoài thong dong dạo bước, gió đánh rối mái tóc bồng của anh và vân vê tà váy xòe tím sẫm của chị. Hai người nắm tay rất chặt, tự tin khoe tình yêu với bộn bề phố. Cả chị và anh đều cười rất tự nhiên, tươi, xinh. Và tôi lại lần nữa, mỉm cười.

Những cái nắm tay kiêu hãnh mà dịu dàng, trìu mến yêu thương làm sao. Có những cái nắm tay như thế trong suốt quãng dài năm tháng mình, là ước ao, thiết nghĩ không chỉ của riêng tôi. Những cái nắm tay mà người trong cuộc cũng cười sáng cả lòng, mà những ai rỗi hơi (như tôi chiều qua) vô tình bắt gặp, cũng khó thể ngăn nổi nụ cười hòa điệu và chứa đầy khát khao...



2 comments:

  1. đâu cần phải hôn nhau, nắm tay thôi cũng đã ấm áp rất nhiều, anh ha...
    mong anh được thiệt nhiều những cái nắm tay :)

    ReplyDelete
  2. Nhớ Dê cũng hay nắm tay còi khi qua đường, thương lắm! Nhớ nên dạo này còi cũng hay nắm chặt tay mộ người hằng đêm, ấm lắm!

    ReplyDelete