"Cuộc đời nay dù ngắn, nỗi nhớ quá dài..."
Tôi chưa bao giờ không tin vào điều đó.
Dẫu biết giữa cuộc đời mà mỗi sát na đi qua đều chứa đựng những bất trắc khôn lường, lãng quên như một lẽ tất yếu không thể khác, một món quà đính kèm không thể chối từ của thời gian, thì việc nuôi giữ những cơn mơ về ngày hôm qua, những nỗi nhớ da diết về nhau sau những khoảng cách đớn đau dường như là một điều xa xỉ, và khác thường. Nhưng, tin là, trong mỗi trái tim - dù đang loay hoay nhịp mưu sinh tất bật, hay bị phủ che bởi bóng mây toan tính đời thường - thì, một góc nhỏ thôi, vẫn vẹn nguyên nơi đó một mảnh vườn xanh bóng yêu thương, nơi chở che và gìn giữ những nỗi nhớ, dài hơn, đậm sâu hơn qua ngày tháng.
Có thể là những ký ức không thể quên. Là những nụ cười rơi vào tiếc nuối. Những dáng hình vẽ bằng màu nỗi nhớ, khắc sâu ở trong đáy tâm tư. Những tình yêu như than hồng giữ lửa, âm ỉ cháy suốt mấy mùa bão giông. Tất cả, dù chỉ một chiếc lá rơi, một trưa hè thơm hương thơ ấu, một khoảnh khắc bàn tay chạm lấy bàn tay... khi được khoác áo quá vãng, và được nâng niu bởi những tâm hồn luyến ái rất mực với mỗi ngày tháng qua trong bộn bề đời, thì cũng đủ hình thành nên nỗi nhớ, nhiều khi dài hơn cả một cuộc đời.
Điều đó lý giải vì sao, cả những mái đầu đã bạc, những bàn tay quắt queo vết tuổi tác thì vẫn tiếc nhớ biết là bao một cơn gió thanh xuân dịu dàng ngày cũ, một bàn tay mang hơi ấm quen trao gửi một thời. Lý giải vì sao, sau hằng hà sa số những va vấp, buồn - vui, người ta vẫn mải miết tìm nhau - dù chỉ là những cơn đi hoang trong nỗi nhớ. Lý giải vì sao, hàng chục năm trời đằng đẵng qua đi, áo xưa đã bạc màu phai dấu, mà hương mùa xưa thì vẫn cứ bát ngát trong trái tim được nuôi - không chỉ bằng máu thịt đời thường - mà còn bằng cả những nỗi thương nhớ đã mặc nhiên là một phần của từng nhịp đập, từng dòng chảy sự sống trong mỗi con người.
Và tôi tin.
Cứ thế mà tin, cuộc đời sẽ già cỗi, con người rồi bạc tóc thời gian, nhưng nỗi nhớ thì cứ thế, không có tuổi. Bằng niềm tin không cần lý giải, để giữ mình, sợ quên cách nhớ, cách tiếc nuối, cách tin yêu. (Vì quá nhiều khi cuộc đời khắc nghiệt, buộc ta phải quên nhiều hơn là nhớ, hết sức bạc lòng!)
...
Tôi chưa bao giờ không tin vào điều đó.
Dẫu biết giữa cuộc đời mà mỗi sát na đi qua đều chứa đựng những bất trắc khôn lường, lãng quên như một lẽ tất yếu không thể khác, một món quà đính kèm không thể chối từ của thời gian, thì việc nuôi giữ những cơn mơ về ngày hôm qua, những nỗi nhớ da diết về nhau sau những khoảng cách đớn đau dường như là một điều xa xỉ, và khác thường. Nhưng, tin là, trong mỗi trái tim - dù đang loay hoay nhịp mưu sinh tất bật, hay bị phủ che bởi bóng mây toan tính đời thường - thì, một góc nhỏ thôi, vẫn vẹn nguyên nơi đó một mảnh vườn xanh bóng yêu thương, nơi chở che và gìn giữ những nỗi nhớ, dài hơn, đậm sâu hơn qua ngày tháng.
Có thể là những ký ức không thể quên. Là những nụ cười rơi vào tiếc nuối. Những dáng hình vẽ bằng màu nỗi nhớ, khắc sâu ở trong đáy tâm tư. Những tình yêu như than hồng giữ lửa, âm ỉ cháy suốt mấy mùa bão giông. Tất cả, dù chỉ một chiếc lá rơi, một trưa hè thơm hương thơ ấu, một khoảnh khắc bàn tay chạm lấy bàn tay... khi được khoác áo quá vãng, và được nâng niu bởi những tâm hồn luyến ái rất mực với mỗi ngày tháng qua trong bộn bề đời, thì cũng đủ hình thành nên nỗi nhớ, nhiều khi dài hơn cả một cuộc đời.
Điều đó lý giải vì sao, cả những mái đầu đã bạc, những bàn tay quắt queo vết tuổi tác thì vẫn tiếc nhớ biết là bao một cơn gió thanh xuân dịu dàng ngày cũ, một bàn tay mang hơi ấm quen trao gửi một thời. Lý giải vì sao, sau hằng hà sa số những va vấp, buồn - vui, người ta vẫn mải miết tìm nhau - dù chỉ là những cơn đi hoang trong nỗi nhớ. Lý giải vì sao, hàng chục năm trời đằng đẵng qua đi, áo xưa đã bạc màu phai dấu, mà hương mùa xưa thì vẫn cứ bát ngát trong trái tim được nuôi - không chỉ bằng máu thịt đời thường - mà còn bằng cả những nỗi thương nhớ đã mặc nhiên là một phần của từng nhịp đập, từng dòng chảy sự sống trong mỗi con người.
Và tôi tin.
Cứ thế mà tin, cuộc đời sẽ già cỗi, con người rồi bạc tóc thời gian, nhưng nỗi nhớ thì cứ thế, không có tuổi. Bằng niềm tin không cần lý giải, để giữ mình, sợ quên cách nhớ, cách tiếc nuối, cách tin yêu. (Vì quá nhiều khi cuộc đời khắc nghiệt, buộc ta phải quên nhiều hơn là nhớ, hết sức bạc lòng!)
...
(Viết nhân xem lại Thay lời muốn nói 08/2009 - chủ đề Tìm nhau)
.em cũng có coi chương trình này, cũng định viết 1 cái gì mà chưa kịp với anh.
ReplyDelete.người ta nhớ nhau, nhưng ko phải ai cũng đi tìm nhau...
.người ta ko tìm mình chưa hẳn đã ko nhớ về mình...
"nỗi nhớ, nhiều khi dài hơn cả một cuộc đời." -->nhớ 1 câu "bây giờ người ta quên nhau mau lắm", chợt thấy rằng mình [và chúng ta] thuộc loại người không phải Bây Giờ. Tìm nhau cả đời ko gặp, hẹn nhau cả vạn kiếp cũng chẳng thể tao phùng, nhưng mặc định là khi nào còn có yêu thương, thì còn mãi đi tìm.
ReplyDeleteNhớ,c ách đây ko lâu, cũng đăm đắm trong cái bàng bạc "Cuộc đời thật ngắn nỗi nhớ quá dài", đôi khi tự nghĩ mình gieo neo làm gì, thêm nghiệt ngã, rồi thôi, khuất.
Mà, nhớ nhau để còn tìm nhau, dù đâu đó có biết rằng, mãi mãi ko tìm dc, nhưng ngày dài cuộc đời sẽ ngắn lại.
Quăng: Tranh thủ quảng cáo, em coi, có biết chị cũng có Tìm Nhau hem^^!
ReplyDelete.hả...????????????
ReplyDelete.chị là nhân zật nào??? Em coi ko sót phút nào hết áh...
[mựn blog Dê pr lun]. Chị là pà chị Nguyễn Thị Diệu Hạnh tìm cô bạn cùng hái trứng cá đó!
ReplyDelete[Quậy banh bloig Dê lun] Ngủ ngon nha Quăng và Dê iu^^
ReplyDeletethứ nhứt: chân thành cảm ơn sự quan tâm của quý độc giả, tui bỏ blog có mấy phút mà 2 chị e vô còm banh cái enchai lun! V__V
ReplyDeletethứ hai, nói riêng từng người:
@Còi:
- nghiêm túc: ừ, [tiếp theo chat] thì cứ nhớ nhau vậy... để biết mình còn biết nhớ, mày à!
- ko nghiêm túc: hay nhở? mượn đất pi-a mới ghia!
@Quăng: đồng ý. có những nỗi nhớ đủ mạnh, đủ điều kiện để biến thành hành động, nên người ta mới dám vứt bỏ hoặc tạm gác những jì của hiện tại, để tìm nhau... nhưng cũng có những nỗi nhớ, chưa kịp biến thành hành động, nhưng bản chất, vẫn là nỗi nhớ mà...
Đọc entry ni chị chỉ muốn hát Trịnh...
ReplyDelete"Tìm trong gió vô tình
Tìm trong cõi lặng im
Em đi tìm tịch lặng
Giữa ngày tháng mênh mông"
mình cũng rất thích bài hát này, thích những dòng tâm tình của bạn
ReplyDelete