...
Tôi bỏ hết ngoài kia, những nhịp sống quen, những đối mặt, những chọn lựa, những dự cảm tủi nhục, những tiếp nối chưa rõ hình hài... để rồi, trốn vào đây.
Co mình lại như một bào thai không hề muốn mình phải tăng trưởng, phải chường mặt ra và lọt thỏm giữa những đa biến đời, rồi cứ lẩn quẩn suốt những năm tháng dài mà không bao giờ sự kiểm soát tuyệt đối lại nằm trong tay mình. Ôm chặt lấy bản thể chính mình, trụi trần, không giấu che - vì đã quá nhiều mệt nhoài khi phải giấu che; như một gái điếm sau cơn hoan tình bán niềm thỏa mãn cho kẻ khác, thì đột ngột lại thương lấy chính sự cô đơn của mình biết bao nhiêu, đến độ như nhát dao cắm sâu vào da thịt. Tôi cứ để mặc mình được im hết những thanh âm chát chúa, vờ quên hết những gánh nặng không thể khác, cứ ngồi yên, lặng, và chìm trong thứ bóng tối đậm đặc đang loang dần, ăn sâu những tia sáng ngày yếu ớt sau cùng.
Tôi không muốn nỗ lực cho bất cứ thứ gì ngay tại thời điểm này, kể cả việc trút niềm say sưa vào cơn ái ân luôn là sự hạnh phúc được giải tỏa cùng câu chữ, như thường lệ. Thế nên, gõ không thôi đến tận bấy nhiêu câu từ nhảy múa, tôi đã mệt rồi.
Tôi không muốn nỗ lực cho bất cứ thứ gì ngay tại thời điểm này. Dừng lại.
Chỉ đơn giản là hôm nay,tôi không biết phải đối xử sao với bản thân mình, ngoài việc trốn vào đây....
giấu mình vào đây.
Tôi bỏ hết ngoài kia, những nhịp sống quen, những đối mặt, những chọn lựa, những dự cảm tủi nhục, những tiếp nối chưa rõ hình hài... để rồi, trốn vào đây.
Co mình lại như một bào thai không hề muốn mình phải tăng trưởng, phải chường mặt ra và lọt thỏm giữa những đa biến đời, rồi cứ lẩn quẩn suốt những năm tháng dài mà không bao giờ sự kiểm soát tuyệt đối lại nằm trong tay mình. Ôm chặt lấy bản thể chính mình, trụi trần, không giấu che - vì đã quá nhiều mệt nhoài khi phải giấu che; như một gái điếm sau cơn hoan tình bán niềm thỏa mãn cho kẻ khác, thì đột ngột lại thương lấy chính sự cô đơn của mình biết bao nhiêu, đến độ như nhát dao cắm sâu vào da thịt. Tôi cứ để mặc mình được im hết những thanh âm chát chúa, vờ quên hết những gánh nặng không thể khác, cứ ngồi yên, lặng, và chìm trong thứ bóng tối đậm đặc đang loang dần, ăn sâu những tia sáng ngày yếu ớt sau cùng.
Tôi không muốn nỗ lực cho bất cứ thứ gì ngay tại thời điểm này, kể cả việc trút niềm say sưa vào cơn ái ân luôn là sự hạnh phúc được giải tỏa cùng câu chữ, như thường lệ. Thế nên, gõ không thôi đến tận bấy nhiêu câu từ nhảy múa, tôi đã mệt rồi.
Tôi không muốn nỗ lực cho bất cứ thứ gì ngay tại thời điểm này. Dừng lại.
Chỉ đơn giản là hôm nay,tôi không biết phải đối xử sao với bản thân mình, ngoài việc trốn vào đây....
giấu mình vào đây.
chị đã tính post entry Hide vào lúc chiều, nhưng đã ko post mà thay vào đó là câu blast. Còn em thì giờ hide vào đây. Chúng ta, đều đang trốn.
ReplyDeletetự nhiên lại đồng bệnh. thì cứ tạm thời trốn cho thỏa đã...
ReplyDeleteCo mình lại
ReplyDeletenhư một bào thai không hề muốn mình phải tăng trưởng, phải chường mặt ra và lọt thỏm giữa những đa biến đời ---> đã mệt mỏi phải ko anh, ừ thì hãy giấu mình chút đi, một chốc thôi nhé, vẫn còn nhiều lắm những dư hoan chờ anh trở lại :)
.bình yên anh.
@Quăng: cám ơn em, sẽ cố gắng đứng dậy, bước ra ngoài. còn đi tiếp thế nào, thú thực anh cũng ko bik.
ReplyDeleteở đây trốn cũng không được rồi... không đâu an toàn hết...
ReplyDeleteĐôi khi dừng chưa hẳn đã là chậm, chỉ là có thời gian nhìn lị đoạn đã qua để có thể tăng tốc nhanh hơn. Chỉ sợ có những kẻ cũng muốn dừng nhưng chưa có can đảm và cũng chưa có nơi giấu mình vào....
ReplyDelete@Còi: Sẽ cân nhắc! :) Cưng cũng thế nhé!
ReplyDelete