Saturday, August 22, 2009

Đâu đó sẽ có người đợi tôi?


Tôi đã được trao trả niềm tin vào chính mình - vào những cơn dằn vặt tâm tư đôi khi như sương chiều phủ trắng những triền đồi im gió - và, vực dậy được sự ủi an bấy lâu tôi hay chối bỏ - vì cứ mặc nhiên gán danh cho nó là ngụy biện - chỉ bằng một câu nói ấm lòng. Điều đó thực sự khiến tâm hồn tôi mỉm cười, bằng an và ăm ắp tin yêu. Tôi sẽ tin, ngay bây giờ, hết mình cho niềm tin đó: Rằng một kẻ cô đơn thái quá như tôi chẳng qua chỉ bất hạnh khi chưa tìm thấy được chữ duyên sau cuối của đời mình. Và đâu đó, có người cũng đang chờ đợi tôi như chính tôi đang chờ đợi - chờ đợi sự giao thoa giữa những dòng âm đơn lẻ đã trôi miết không biết bao ngày tháng trong sự quạnh hiu đã thành thân thuộc của đời mình.

Ngẫm kỹ, không phải mà vô cớ tôi lại đột nhiên suy tư về thân phận với nỗi cô đơn thường trực và sự thiếu tình yêu đã gần như cố hữu của suốt bao năm dài không đong đếm, vì, gần đây, lại không hiểu sao có duyên thấu tỏ quá nhiều những không trọn vẹn. Kể cả hạnh phúc. Nên bất giác, những phức cảm mâu thuẫn nhau trong tôi lại trỗi dậy.

Sự yếu đuối vốn dĩ của một gã lẻ loi nói với tôi rằng: Đến bao giờ thì mình mới có thể trải, có thể nếm thứ mùi vị của yêu đương một cách đơn thuần nhất - chỉ là nếm trải thôi mà không cần phải màng đến đắng, chát, chua, cay, hay mặn ngọt. Để dù là rồi cũng có khi không may phải nhận về thứ hạnh phúc không bao giờ là trọn vẹn, thì cũng cảm thấy mình đã đủ, đã tròn vai một người biết yêu trong cõi mà thiên hạ vẫn kháo nhau là "nhân gian hữu tình" này. Trong khi sự kiêu hãnh đến mức phi lý của bản thân thì lại lạnh lùng buông câu hờ hững: Dù bạn chưa đủ với người ta hay người ta chưa đủ với bạn thì đã là không đủ rồi. Hà cớ gì phải bắt đầu với thứ chắc chắn không thuộc về mình? May là chưa bước, nếu không đã nhận lấy xót xa như bao người đang nhận lấy xót xa ở ngoài kia đời.

Tôi đã suýt tin vào giọng điệu ngụy biện một cách hết sức AQ của cái tôi thứ hai của mình - như bao nhiêu lần tôi vẫn tin, hay vịn vào nó để sống sót qua những mùa mà sự cô đơn như gai nhọn ứa máu lòng bàn chân khi tôi cứ ngang dọc suốt những cơn mê thấp thoáng một dáng yêu thương không rõ dung hình. Để rồi sau mấy chốc lại tự chối bỏ, phủ định chính sự tự ủi an đó, trong khi trái tim vẫn không hề nguôi ngoai nhịp đớn đau vì không hiểu cái loại như mình thì đến bao giờ mới có thể nhẹ lòng mà không tự vấn: Giá đâu đó có người đợi tôi? Nhưng may thay, Vivian đã cho tôi thêm lòng tin vào những dị biệt tâm tính của mình, để lại hùng dũng mà cứ tự trào - bỏ mặc những ánh nhìn thương cảm hay sự dò xét riêng tư, rằng: Tôi đang đợi người cũng đang đợi mình. Bình tâm mà đợi duyên.

Vậy thôi. Dù hoài nghi vẫn còn rạo rực sức sống, nhưng tôi biết mình sẽ chạm tới những gì mình xứng nhận về. Chẳng qua chỉ là, chưa phải thời gian bây giờ.



6 comments:

  1. đã tròn vai một người biết yêu ------------ hay nhở, em chưa bao giờ tròn vai của mình, 1 vai diễn xù xì và thô kệch.
    chào người cô đơn tiếp theo, cứ tin đi, rằng đang có người đợi anh, và họ đang giận vì sao lâu quá mà ko thấy anh tới đấy :)

    ReplyDelete
  2. ờ, chắc chắn là, đâu đó sẽ có người đợi mình, chỉ là, chưa gặp mà thôi

    ReplyDelete
  3. Ừ, mình xứng đáng với những gì [tốt đẹp] mình đáng được nhận về, chỉ là thời gian thôi. Có đi khắc đến.
    Đâu đó trong ngày mai xa xôi
    Có một tôi khẽ cựa mình thức giấc
    Rồi những giấc mơ chưa bao giờ hồng hơn thế
    Với con đường rực nắng gió lẫn yêu thương
    Và đâu đó, một chân trời không xa lắm
    Một nửa tôi đang đứng đón bình minh về...

    ReplyDelete
  4. chời ơi, hùi đó tui còn cmt thơ nữa cơ đới!

    ReplyDelete