Sài Gòn không rõ rệt bốn mùa, chỉ có mưa - nắng những cơn dỗi hờn thiếu nữ, nhưng không hiểu sao, những khoảng bây giờ, tôi muốn ngồi im và hát tiễn mùa thu qua.
Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Quá nhiều những nỗi buồn rơi lả tả trong những ngày cuối tháng Mười ngỡ là bạt ngàn tin yêu và hy vọng. Chông chênh lại tìm đến như cố nhân. Nỗi bình yên dịu dàng của mùa thu trong tôi đã lụi tàn - như một khung cửa đã khép chặt rồi, những gió những mây, những vì sao trời đành ở lại ngoài kia thôi. Tôi đón đông về, cuối năm, tàn tháng hết ngày.
Có những thứ tình cờ, mà lại ngẫu nhiên làm nên sự bạc bẽo của số phận. Đón mình ở cuối thu này, cũng như thu trước, là phân ly, là những dấu chấm kết, là những đổi thay. Là đông của những đêm ngủ vùi chẳng thiết bình minh, là sớm mai với khung cửa trắng xóa niềm cô đơn không lối bước.
Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới
Hóa ra tâm tư mình cũng chỉ là một nhánh gầy sau giấc ngủ được mùa thu ve vuốt, thức dậy rồi mới thấy quanh mình bắt đầu đã là những hơi gió giá lạnh đầu tiên. Sức chịu đựng hình thành từ tháng năm vỡ vụn, ai ngờ vậy mà cũng vẫn chênh chao. Vẫn để mình những thoáng rã rời, buồn một chút rồi lại thôi, xót xa một chút rồi lại vui. Ru lòng thôi mơ nữa...
May thay quanh mình vẫn còn biết là bao những trìu mến mà mình cố với lấy mỗi ngày. Còn biết là bao những lo toan, những ấp ủ. Chỉ là lại tiễn một mùa thu ra đi, cứ thản nhiên mà đón đông về. Rồi những gì sẽ tới, rồi những gì sẽ qua... cứ để mặc cho dòng trôi vô thường, tự nhiên mà quá đỗi ngậm ngùi là vậy!
Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Quá nhiều những nỗi buồn rơi lả tả trong những ngày cuối tháng Mười ngỡ là bạt ngàn tin yêu và hy vọng. Chông chênh lại tìm đến như cố nhân. Nỗi bình yên dịu dàng của mùa thu trong tôi đã lụi tàn - như một khung cửa đã khép chặt rồi, những gió những mây, những vì sao trời đành ở lại ngoài kia thôi. Tôi đón đông về, cuối năm, tàn tháng hết ngày.
Có những thứ tình cờ, mà lại ngẫu nhiên làm nên sự bạc bẽo của số phận. Đón mình ở cuối thu này, cũng như thu trước, là phân ly, là những dấu chấm kết, là những đổi thay. Là đông của những đêm ngủ vùi chẳng thiết bình minh, là sớm mai với khung cửa trắng xóa niềm cô đơn không lối bước.
Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới
Hóa ra tâm tư mình cũng chỉ là một nhánh gầy sau giấc ngủ được mùa thu ve vuốt, thức dậy rồi mới thấy quanh mình bắt đầu đã là những hơi gió giá lạnh đầu tiên. Sức chịu đựng hình thành từ tháng năm vỡ vụn, ai ngờ vậy mà cũng vẫn chênh chao. Vẫn để mình những thoáng rã rời, buồn một chút rồi lại thôi, xót xa một chút rồi lại vui. Ru lòng thôi mơ nữa...
May thay quanh mình vẫn còn biết là bao những trìu mến mà mình cố với lấy mỗi ngày. Còn biết là bao những lo toan, những ấp ủ. Chỉ là lại tiễn một mùa thu ra đi, cứ thản nhiên mà đón đông về. Rồi những gì sẽ tới, rồi những gì sẽ qua... cứ để mặc cho dòng trôi vô thường, tự nhiên mà quá đỗi ngậm ngùi là vậy!
Thổn thức quá....." Em còn nhớ hay em đã quên...Nhớ SG mưa rồi chơt nắng...."
ReplyDeletemùa thu sau, chắc chắn sẽ đẹp hơn và ấm hơn thu này. muốn tặng cho anh một nhành lá không còn xanh thắm, để tiễn mùa thu...
ReplyDeletemùa mới sẽ lành lặn hơn mà.
ReplyDelete