Tôi cũng ngạc nhiên với chính mình, vì, có thể vẫn là những lần khuân trong sâu đáy xúc cảm, vẫn là những dằn vặt mỗi thoáng nghĩ suy, nhưng rồi qua hết, chấm kết ngay trong đoạn văn đó là xong. Qua đoạn mới sẽ lại hoàn toàn bình thường, không đớn đau, không khổ lụy. Nếu có tái lại những vùng mơ kia thì lại cứ mặc. Cứ thế mà lững thững trôi cạnh bên, lững thững mà đi qua khói bụi muôn nẻo đường biết là còn xa ngái... Và biết là sẽ kết thúc không báo trước bao giờ.
...
Như một con người đơn thuần hết sức có thể: Bước qua khoảng vui thì ta vui, khoảng mơ thì ta mơ, khoảng buồn thì ta buồn. Đến rồi lại đi. Có rồi lại thôi. Không cưỡng cầu, không buông bắt, không nhọc công lý giải, phân định. Đơn giản vô cùng. Sống tốt một cách bất ngờ với những cơn sóng cứ xô bờ từng đợt trắng xóa buồn - vui. Lẫn lộn mà rạch ròi.
Nói chung là so với cách đây một năm thôi, thì đã có nhiều thứ khác lắm rồi, huống chi là mình. Tôi mừng lòng khi thấy mình trải thêm một chút, lớn thêm một chút...
Và cứ thế mà yêu đời.
Như một con người đơn thuần hết sức có thể: Bước qua khoảng vui thì ta vui, khoảng mơ thì ta mơ, khoảng buồn thì ta buồn ---->ấy thế mà trong mỗi khoảng vui, lại thấy anh lung lay niềm tiếc nuối mơ hồ nào đó. mỗi ngày trôi qua lại thấy mình đã từng yêu đời thêm một chút.
ReplyDeleteYét. Yét. Me too. Btw, really a nice theme!!!
ReplyDelete@Quăng: mỗi ngày trôi qua lại thấy mình đã từng yêu đời thêm một chút -> ừ em, dù cũng có khá nhìu khi chênh chao sự yêu đời đó, nhưng cũng may là vẫn còn thấy mình đang yêu đời! ;)
ReplyDelete@Ne: jì mà xổ nguyên tràng tiếng Anh tiếng Chị ở đây jị hè? B-)