Wednesday, December 9, 2009

Tin vào Thiên Đường


Cuối chiều, nghe tin dữ: Mẹ của người bạn gái qua đời, đột ngột. Dù ngổn ngang công việc, nhưng cũng không thể ngăn mình một khoảng trống rỗng, buốt lạnh. Mường tượng ra dáng hình bé nhỏ kia đang gập nát thân mình trong nước mắt trên chuyến xe vội vàng về tận mặt yêu thương lần cuối dẫu muộn, mà nhói lòng. Không gì có thể sánh nổi với nỗi đau đau đớn nhất này. Mất mát này nặng hơn nghìn lần trọng lượng cơ thể bạn, mà bạn đang phải ôm lấy, một mình. Thương quá!

Biết mất mát là mặc nhiên cố hữu của cuộc đời hữu hạn, nhưng đối mặt với nó thì không phải lúc nào ta cũng có thể bình tâm và thản nhiên xem là lẽ thường. Lại là mất mát người thương yêu lớn nhất trong đời, sẽ phải qua thời gian dài lắm - nhưng cũng chưa chắc đã nguôi được những cơn đau cắt thịt. Bao nhiêu nước mắt là đủ?

Lời có hay đến đâu, cũng không chia được đớn đau này của bạn. Chỉ biết cầu mong bạn sớm vượt qua, lấy mất mát làm hành trang để đi tiếp. Còn dài lắm những nỗi lo, và lẻ loi thân con gái xứ lạ một mình. Nụ cười hồn nhiên rồi có còn vẹn nguyên nữa, bạn tôi ơi?

...

Suốt quãng về, tôi vẫn không ngừng xa xót, và cho đến tận bây giờ vẫn đang cố mọi cách ngăn mình không để nỗi lo sợ vẽ lên những viễn cảnh bàng hoàng trong đầu. Những lúc thế này, tôi càng buộc mình phải tin vào Thiên Đường.



1 comment:

  1. Mất mát này nặng hơn nghìn lần trọng lượng cơ thể bạn, mà bạn đang phải ôm lấy, một mình ---> tứ này thật hay. Xin chia buồn cùng người bạn của anh.

    ReplyDelete