Ngỡ ngàng nhận ra là quá nhiều con đường Sài Gòn này đã đủ lại qua, xa gần và nhớ quên... để mỗi cơn gió thốc xoay xoay mấy chiếc lá lẻ loi còn sót chút màu thu cũ cũng nồng nàn những niềm vui nỗi buồn đã xa mà như còn gần. Cũng nhẹ nhàng một cú click cho từng thước phim ký ức chậm rãi chiếu lại trong tâm tư mình. Sống động tựa hồ hôm qua.
Sài Gòn buộc ta phải sống và chấp nhận hết thảy, nhưng cũng nhờ thế mà ta trải nhiều hơn. Buồn vui nhiều hơn. Thương nhớ cũng nhiều hơn...
"Kìa phồn hoa còn đó, những con đường buồn vui lộng gió, những ân tình chìm trong lòng phố, cũng theo hư không mà đi..."
câu hát mà em yêu nhất trong bài.
ReplyDeletecũng có những con đường ko đẹp thi vị như thế này, nhưng mà kỷ niệm ở nơi đó, thì vô cùng đẹp.
câu hát mà em yêu nhất trong bài. -> e có biết là a cũng thế ko hử? :)
ReplyDeletemỗi lần nghe/hát Ảo ảnh, a chỉ thích ngân nga theo câu này. nhiều khi chạy một mình trên đường, với gió rì rào ve vuốt những buổi chiều muộn cô đơn, a cũng hát nó.
anh chắc là hát hay lắm nhở :)
ReplyDeleteV___V a mà nói xạo câu này là mụ Ne bay vô đập a ngay!
ReplyDeletethế anh cứ nói thật, đừng ngại, em wen nhìu người hát [ko] hay lắm :P
ReplyDeletenói chứ, hừm, a hát ko hay nhưng ko đến nổi bad, có thể tự tin cầm mic đi hát với mọi đối tượng! hô hô... B-)
ReplyDelete