Saturday, December 27, 2014

Nơi ấy


...

Khi thực tại mỏi mệt, ta lại trốn vào cõi riêng. Không gian của chỉ an yên và lặng lẽ. 

Nơi ấy, có thể mang dáng dấp của Dalat mờ sương. Một vùng thông xanh reo lời thơ cũ, ôm ấp từng dốc phố chênh vênh, như vòng tay tha thiết của ai đó hôm nào. 

Nơi ấy, mình ta với nỗi cô đơn. Và, những ảo vọng, biết là, không bao giờ có thể mang theo về lại chốn này. 

Nơi ấy, thanh xuân vĩnh trú. 

Tình yêu lẫn nỗi đau cũng mãi mãi không phai tàn.

...


Monday, December 15, 2014

Điều hoang đường nhất


"Tôi vẫn có nỗi ám ảnh mơ hồ về một buổi sớm mai trời se lạnh, mưa rả rít rơi. Một ngày không công việc, không điện thoại, thời gian là vô nghĩa vì ta có nhau là thế giới đã quá đủ đầy. Niềm hạnh phúc lan trong từng thớ thịt, nhưng đâu đó vẫn nhói lên niềm tiếc nuối, nỗi lo sợ rằng chẳng biết ngày hạnh phúc sẽ kéo dài được bao lâu. Thứ âm nhạc không thể bị ảnh hưởng bởi thời gian cứ rỉ rả phát ra từ chiếc loa nhỏ bên tường “Điều hoang đường nhất là tình yêu em dành cho anh, đã lâu rồi, xa rồi, vẫn còn ánh lửa chưa dứt gọi mời...” 

Bởi vậy người ta mới nói cuộc sống này là nhị nguyên: có ngày thì có đêm, có sinh thì có tử, có nóng thì có lạnh, có vui thì có buồn… nên khi đón nhận hạnh phúc thì ta cũng phải chuẩn bị tinh thần cho những nỗi buồn sẽ đến. Hiểu được quy luật của cuộc sống là cách ta cùng nhau vượt qua khó khăn đến từ khách quan lẫn chủ quan của mỗi người. Con đường mưu cầu hạnh phúc không dễ, nhưng không có nghĩa là không thể, miễn bên anh vẫn còn có em."

(c) photo & text by Tam Bui Photography


Saturday, December 13, 2014

Thay vì ở lại bên cạnh nhau (version 2)


Thay vì ở lại bên cạnh nhau 
người chọn bỏ ta, đi về phía khác 
Màu nắng hôm nao bây giờ đã nhạt 
tựa vết hôn xưa tan mất, đâu còn... 

Ký ức tột cùng chỉ ánh trăng non 
le lói sáng không đủ dìu ta qua giông bão 
Người chọn lãng quên, như điều tất yếu 
Cớ sao ta cứ cố giữ thương sầu? 

Thay vì ở lại bên cạnh nhau 
người chọn tái sinh dưới trời lạ lẫm 
Vốn dĩ không duyên, đâu đành trách hận 
Nhưng, mất mát luôn là chuyện không ngờ! 

Có lẽ, từ đầu, mỗi người đã một giấc mơ 
Níu kéo đến mấy, chỉ đoạn đường phi thực 
Đậm sâu đến mấy, rồi cũng tỉnh thức 
Áo thanh xuân đến lúc úa nhàu... 

Người với người, sau hết, vẫn phải xa nhau 
Cuộc đời này có gì là mãi mãi? 
Nên, vết thương trong tim người ở lại 
chắc thời gian, theo ngày tháng, sẽ xóa mờ?

...



Tuesday, December 9, 2014

Mùa đông không về trong thành phố


Năm nay, dường như Saigon không có mùa đông. Đã Mười Hai, mà giá lạnh vẫn còn mải mê rong chơi đâu đó. Ngày vẫn tràn nắng nóng, đêm thỉnh thoảng mới bắt gặp một chút mát lành. Thậm chí, giữa những sớm tinh mơ, đôi khi cố lắm cũng chỉ chạm tay cái rét mướt dìu dịu, không da diết và mãnh liệt như những năm nào. 

Phố những ngày này nhàn nhạt trôi. Phố không mùa, nên lòng người cũng không mong mỏi. Dù nhạc Giáng Sinh đã xập xình khắp nẻo, dù chẳng còn bao lâu Hai Không Mười Bốn sẽ vĩnh viễn lụi tàn. 

Phố không mùa, nên người ta quên hết phức cảm. Quên phải sống như đây là quãng cuối năm. Quên phải "về thu xếp lại", phải "vội vàng thêm những lúc yêu người", phải dọn lòng cho năm mới sắp sang. Người ta vẫn cứ cắm mặt vào nhịp mưu sinh tất tả mỗi ngày. 

Và dường như, người ta cũng đã quên rằng mình cần tay ấm, cần môi nóng, cần yêu thương. Hoặc giả, có lẽ ai ai cũng thừa mứa hạnh phúc, nên chẳng thèm một cái cớ để vun vén lại, hay gắng gượng kiếm tìm? Mùa đông không về trong thành phố, với họ, nào có nghĩa lý gì? 

Vậy nên, rất ngược ngạo và đáng buồn cười, khi chính lũ cô đơn mới là những kẻ thèm mùa đông đến ray rứt, nhớ mùa đông đến cồn cào. Có lẽ, để thỏa nỗi tự ngược, nhấm nháp sự cô độc đậm thêm hương vị trong tiết trời buốt giá. Có lẽ, để chân chính có lý do nhắc nhở bản thân: Nên bắt đầu học cách nắm lấy một bàn tay, giữ lấy một con người. Có lẽ, kiểu như đi cho tận cùng tuyệt vọng, để hy vọng lần nữa tái sinh. 

Phải vậy chăng?

...


Friday, December 5, 2014

Để dành nụ hôn cho ngày mai

(c) Hilda by Duane Bryers
1.

- Dù sao thì mình cũng thực sự ghét bộ phim này. Thật vớ vẩn, một con ếch mà còn được hôn?!

Xin nói ngay, cái suy nghĩ trái khoáy ở trên chính là từ cô chủ tôi, sau khi xem xong bộ phim Công chúa ếch. Cô ấy chính là người con gái đang lững thững bước đi dọc công viên, với thân hình hơi tròn trịa quá mức bị nhét vào một chiếc váy màu hồng nhạt có vẻ không hề hợp số tuổi, trông xa như một khúc giò lụa được bọc giấy gói quà. Lúc này là hai mươi hai giờ bốn mươi lăm phút, đêm ba mươi mốt tháng mười hai.

Có lẽ nên giới thiệu một chút về cô chủ tôi. Cô tên là Mỹ Lệ, nhưng trái với tên mình, cô không được đẹp cho lắm (à, thực ra thì tôi đang dùng cách mọi người vẫn hay gọi là nói giảm nói tránh). Năm nay đã hai mươi chín tuổi hơn, nhưng đáng buồn thay, cô chẳng có lấy cho mình một mẩu tình gọi là. Có lẽ tình yêu không muốn phải chen chân đấu tranh với mớ hỗn tạp các thể loại thức ăn thừa béo dư ngọt để giành chỗ trong trái tim cô, nên đã ngại tìm đến.

Chính vì thế, giữa một đêm cuối năm rộn ràng, trong khi mọi người có cặp có đôi đang ấm áp bên nhau đâu đó để cùng chờ đón giây phút chuyển giao sang tân niên, thì cô chỉ biết lẻ loi lê thân đến rạp chiếu phim tìm vui bằng một bộ phim hoạt hình đậm mùi cổ tích mơ mộng. Để vỗ về trái tim cô đơn – như cách cô nói. Nhưng kết quả thì chỉ chuốc thêm sự khó chịu vào mình.

Nguyên nhân là vì một tình tiết hết sức lý thú của bộ phim lại vô tình chạm phải niềm đau chôn giấu của cô chủ tôi: Đoạn nữ chính hôn một chú ếch. Tại sao tôi lại dám khẳng định chắc nịch như thế ư? Vì thực tế phũ phàng là suốt gần ba mươi năm đằng đẵng đời mình, Mỹ Lệ chưa có lấy một nụ hôn đích thực nào cả, nên lẽ dĩ nhiên, cô ấy càng tức tối vô cùng khi thấy một con ếch còn được hôn… 

2.

Thực ra cô cũng đã từng yêu, đôi ba lần. Nhưng hầu hết chỉ là tự mình cô yêu, tự mình cô hay (dân gian gọi bằng cái tên cực “nổi gai óc” là… tình đơn phương). Đến cả cái can đảm nói thật lòng mình cô còn không dám, thì tìm đâu ra hẹn hò yêu đương đúng nghĩa, và làm thế nào mà có thể được hôn?

Ngẫm ra, cuộc đời quả thật bất công, khi luôn cho người này dư dả, người khác lại chẳng được tí gì. Công bằng mà nói, cô chủ tôi đây chỉ hơi thừa cân một chút, kém xinh hơn một chút, kém duyên dáng hơn một chút, và có đôi phần vụng về một chút so với các cô nàng khác, nhưng sao phải cay nghiệt đến mức bắt cô ấy chịu sự cô độc lâu đến như vậy?! 

3.

Nhiều khi trong những cơn buồn tủi cô đơn, cô chủ tôi đã không ngừng oán than cho cuộc đời éo le, và mấy phen suy tính sẽ thả mình vào bất kỳ vòng tay nào chịu mở ra cho cô – dù là với mục đích nào đi chăng nữa. Nhưng may thay, lời mẹ cô dạy vẫn còn văng vẳng trong đầu: "Lòng kiêu hãnh là điều quý giá nhất của một người phụ nữ, dù họ có nhan sắc hay không!" đã phần nào giúp cô lấy lại sự tự ý thức giá trị bản thân. Vậy nên, cô đã thẳng tay gạt bỏ hết những gã đeo đuổi – mà theo cô là chỉ tìm đến để thỏa mãn nhu cầu đàn ông, hay do trúng phải đòn khích bác của những tay bạn nào đó.

Bị từ chối, bọn họ bắt đầu dành tặng cho cô nhiều hơn những nụ cười dè bỉu, và gán thêm cho cô những tính từ không mấy gì làm đẹp đẽ, khiến cô hầu như không còn "điểm cộng" nào trong mắt những người đàn ông xung quanh. Nhưng chính điều đó, lại càng củng cố hơn niềm tin, rằng cô đã lựa chọn sáng suốt, không thể dễ dãi trao gửi tình yêu của mình cho những kẻ thô lỗ và tầm thường như thế.

Và nụ hôn đầu quý giá, lẽ dĩ nhiên không thể dành cho bất kỳ gã nào trong số họ. Nó phải thuộc về một nửa đích thực của đời cô. (Chỉ là, cô không biết bao giờ người đó sẽ đến?!)

4.

Bây giờ là hai mươi ba giờ mười tám phút. Mải mê suy nghĩ, tôi và cô chủ đã đến khu vực quảng trường lớn tự lúc nào.

Ngay phía dưới tháp đồng hồ trung tâm, một đám đông náo nhiệt đang tập trung hướng mắt lên sân khấu chính – thường được dựng lên mỗi khi có dịp trọng đại hay lễ hội nào đó – để theo dõi những tiết mục biểu diễn đầy màu sắc. Lẫn trong tiếng nhạc xập xình, lời ca chói chang, là những con người xúng xính quần áo, khuôn mặt căng tràn hưng phấn, đang hào hứng hát váng theo và lắc lư thân người thành những chuyển động bất tận. 

Phía góc trái gần chỗ đài phun nước, nơi có những băng ghế đá mát lạnh đặt dưới mấy tán cây cổ thụ thường thả từng đợt trái xoay xoay như sao rơi, lại là chốn nghỉ chân của những cặp tình nhân không thích ồn ào. Họ ở đó, ngồi trong vòng tay nhau, chia hơi ấm, cùng nói cười, ngắm nhìn đám đông rộn ràng trước sân khấu chính. Thỉnh thoảng lại đưa mắt ngước nhìn lên tháp đồng hồ, vẻ chờ đợi thời khắc nó sẽ điểm mười hai tiếng.

Lác đác cũng có vài người đi một mình, lặng lẽ đứng tựa dưới gốc cây nào đó, hay ngồi trên thành hồ của đài phun nước đưa mắt xa xăm. Tôi có thể bắt gặp trên nét mặt đang cố tỏ ra bình thản, trên nụ cười xã giao với mấy đôi hay nhóm người quen biết lướt qua của họ, khá nhiều điểm tương đồng với cô. Có lẽ, cùng là lẻ loi nên ít nhiều giống nhau chăng?

5.

Đài phun nước ở quảng trường này, theo như nhiều người hay kháo nhau, là nơi cầu nguyện khá thiêng. Chỉ cần ném một đồng xu vào giữa lòng hồ, nhắm mắt và thì thầm lời khấn xin của mình, thì bất kỳ mong muốn nào cũng có thể sớm thành hiện thực. Tuy nhiên, cả Mỹ Lệ và tôi chưa bao giờ có chút mảy may tin vào điều đó. Vì chúng tôi nhận ra, con người mới thật buồn cười làm sao, khi không biết phải làm thế nào với những bất trắc của cuộc đời thì trở nên ngây ngô trông cậy vào một cái đài phun nước (?!).

Nhưng hôm nay, có lẽ sau quá dài những ngày tháng buồn bã cô đơn mà không biết làm cách nào thay đổi, đã đến lúc cô cần để mình tin một chút vào phép màu.

Ánh mắt hấp háy đầy kiên quyết, Mỹ Lệ bước dần về phía sát thành hồ. E dè nhìn ra xung quanh, đến khi đã tin chắc là không ai bận tâm để ý sự xuất hiện của mình, cô mới cho tay vào túi xách và lấy ra cả một… nắm tiền xu, ném vội xuống nước thành những tiếng bập bõm lọt thỏm giữa không gian ồn ã. Rồi cô nhắm nghiền đôi mắt mình lại, lầm rầm từng lời: Mong sao năm nay, người đàn ông đích thực sẽ tìm đến, và cô sẽ không phải để dành nụ hôn của mình lâu hơn nữa!

Vừa nói đến đó, gương mặt cô chủ tôi trở nên đỏ lựng. Chắc cô đang cảm thấy tự xấu hổ vì không ngờ có lúc, phải phó mặc nhân duyên của mình cho một mớ xu ném xuống nước cầu may?!

6.

Mở mắt ra, thở dài đánh sượt, Mỹ Lệ buông mình ngồi xuống thành hồ. Vài cặp tình nhân bắt đầu đứng lên rời đi, để hòa vào đám đông trước sân khấu chính đang cùng chuẩn bị đón thời khắc đầu tiên của năm mới. Bây giờ là hai mươi ba giờ năm mươi lăm phút. 

- Mỹ Lệ phải không? Tôi có thể ngồi đây được chứ?

Một dáng hình khá quen xuất hiện đột ngột. Là Hoàng Nam, anh chàng thiết kế vui tính trong cùng công ty với cô chủ tôi. Bình thường, cả hai cũng không thân thiết với nhau gì mấy, dù cũng có đôi lần, tôi biết, trái tim cô đã thoáng rung rinh vì một cử chỉ quan tâm, một nụ cười tươi rói của anh chàng này.

Nhưng cũng chính cô, đã tự xóa sạch những xúc cảm chỉ vừa mới nhen nhóm đó, bằng một ý niệm thực tế và rõ ràng hơn: Hoàng Nam vốn vẫn đối xử đầy thân ái như thế với mọi người, chẳng riêng một ai, và vóc hình quá khổ của cô thì không thể nào lọt vừa đôi mắt một mí quyến rũ của anh được. Nên, thôi mơ mộng.

Không ngờ hôm nay, lại vô tình gặp nhau ở đây.

7.

Lúc này, tôi có thể nghe được nhịp tim của cô chủ tôi bắt đầu đập nhanh hơn, thân nhiệt dường có phần tăng cao. Chắc có lẽ tại pháo hoa, đột ngột mới bắn lên từng chùm rực sáng ngay khi tháp đồng hồ vừa điểm mười hai tiếng, làm không gian trở nên nóng bừng.

- Chào Hoàng Nam, anh cứ tự nhiên! - Mỹ Lệ cố nở nụ cười thật tươi đáp lời.

Phải can đảm lên, cô chủ tôi ạ. Chẳng phải mấy câu chuyện tình thường hay bắt đầu như thế này sao? 

(Chú thích: Nếu như các bạn có thắc mắc, thì Tôi là chiếc đồng hồ đeo tay của Mỹ Lệ. Nhưng, chắc không ai quan tâm làm gì đâu, nhỉ?!)

---

* 22/12/2010, viết cho CNMS số Tết Dương Lịch tháng 01/2011.
** tựa đề lấy cảm hứng từ status của một người bạn trên Y!Messenger vào giai đoạn đó.


Monday, November 24, 2014

Phần ba tuổi đời hoang phế sau lưng


Cận 30, phần ba tuổi đời đã mất. Thỉnh thoảng nhìn lại, tôi vẫn thường hay tự hỏi mình đã làm được những gì, có được những gì?! Câu trả lời, tùy lúc, sẽ khác nhau. 

Những khi bi quan, xòe đôi bàn tay trắng, chỉ thấy tủi nhục vì sự vô dụng của bản thân. Mấy lúc tích cực, lại tự ủi an rằng ít nhiều mình cũng có được vừa đủ những gì mong mỏi. Nhưng, nhiều nhất, có lẽ, vẫn là tiếc nuối. Tiếc những gì đã qua, tiếc cả những gì không thể tới. 

Cận 30, phần ba tuổi đời hoang phế sau lưng. Học kha khá về Được - Mất. Vẫn phải học về Chấp Nhận, học cách Tin vào bản thân. May mắn là, còn giữ được Hy Vọng. Vẫn luôn nhắc mình mỗi ngày, ừ thì, life will find a way

Cận 30, xét đến cùng, vẫn là kẻ mơ mộng, không hơn.

...


Thursday, November 13, 2014

Đêm nồng hương hồng dại


1. Căn phòng trả hết ồn ã và hơi nóng ngột ngạt vào ngày đã tắt. Đêm yên như bức tĩnh vật cũ mờ.

Trước gương, một thiếu nữ ngồi im như tạc tượng, dường đang đắm chìm trong khuôn mặt chính mình, mấy chốc lại khẽ nở một nụ cười lấp lánh. Là Elisa, ả gái điếm đẹp và nổi tiếng nhất khu phố này.

Lúc nào cũng thế, sau cả ngày mỏi mệt chiều chuộng kẻ khác, nửa đêm là thời gian để Elisa xoa dịu và yêu lấy bản thân. Và để tẩy rửa, tái sinh niềm kiêu hãnh – mà đôi khi, đã nhàu nát như tấm trải giường sau mỗi cuộc giao hoan cùng mấy gã khách bốc mùi dục tính.

Ả đưa tay với lấy lọ nước hoa màu đỏ sẫm nơi góc bàn trang điểm. Vẻ nâng niu, ả chậm rãi đưa lên bờ môi mềm mượt và hôn nó một cái đầy trìu mến.

2. Lọ nước hoa đến với ả vào một sớm trời nhiều mây, quà tặng của một "người hâm mộ bí mật" – như cái cách mà họ xưng danh phía ngoài hộp bưu phẩm.

Gái điếm cũng có người hâm mộ, thực là trò hài đáng được truyền tụng, nhưng, với Elisa đó là chuyện bình thường. Thì, ả biết mình nhan sắc đến đâu, nên có vài ong bướm đắm đuối mà tung hê, gửi lòng theo những món quà bé mọn cũng không gì đáng ngạc nhiên. Thế nên, ả nhận lấy lọ nước hoa như một thứ mặc nhiên thuộc về mình, không gợn chút bận tâm.

Hơn nữa, mùi hồng dại vốn luôn là mùi hương ả ưa thích nhất, sao phải chối từ?

3. Ả xịt một ít nước hoa vào mặt trong cổ tay trái, rồi dùng ngón trỏ bàn tay phải chấm lấy và xoa lên lần lượt phía dưới hai vành tai, với điệu bộ dịu dàng hơn bất kỳ điều gì khác. Đã đến những giọt cuối cùng, sẽ phải tìm mua một lọ mới, ả ngậm ngùi tự nhắc.

Cẩn thận đóng nắp lọ nước hoa giờ chỉ còn vương chút sóng sánh rất nhẹ nơi đáy, ả đứng lên, bước đến và thả mình xuống chiếc giường êm. Thứ mùi mê hoặc bắt đầu lan tỏa, phủ vây.

Cũng như bao lần, ả bắt đầu cảm giác như mình chết lịm đi. Mắt khép chặt, Elisa để mặc mùi hồng dại dẫn lối.

4. Lại vẫn là khung cảnh này. Ngôi nhà gỗ với khu vườn rập rờn những đóa hồng dại đỏ sẫm, đung đưa trong gió như điệu vũ của những giọt máu thuần khiết. Và, nơi thềm cửa, một bé gái trạc năm sáu tuổi, xinh xắn trong bộ váy vải thô có họa tiết cũng là những đóa hồng, đang ngồi lặng lẽ, ánh nhìn ngây thơ vô định. 

Ả bước dần, càng đến gần thì gương mặt của bé gái càng rõ nét. Có gì đó khá quen thuộc, một cách khó lý giải. Không chủ tâm, ả đưa tay chạm lấy bầu má phớt hồng của con bé. Đôi môi nhỏ bỗng nhiên mấp máy: "Mẹ ơi…"

Vừa lúc, cánh cửa gỗ mở vội kêu đánh két khiến ả giật mình. Một bà lão trông khắc nghiệt và mệt mỏi xuất hiện, cúi nhìn bé gái với vẻ buồn thương vô hạn, rồi cất giọng thều thào: "Vô nhà thôi con, ba mẹ sẽ không về nữa đâu…!"

Ngay khi mấy tiếng cuối bật ra, đôi mắt mờ đục của bà lão dường như hướng thẳng vào ả, ánh nhìn căm phẫn. Bất giác, Elisa thấy toàn thân ớn lạnh.

5. Elisa choàng tỉnh dậy. Căn phòng mờ nhạt ánh đèn, không khí vẫn nồng đặc mùi nước hoa. Như có điều gì thôi thúc, ả nhấc mình rời khỏi giường.

Ngồi xuống trước gương, ả đưa tay vấn cao mái tóc, cột gọn thành búi phía sau. Chiếc cổ trắng ngần lộ rõ, hắt ra thứ ánh sáng ảo ảnh. Ả mở hộp dụng cụ, bày biện ra mặt bàn, rồi thong thả trang điểm.

Tô xong đôi môi hồng đậm, ả đã lộng lẫy và khác biệt. Nhưng, vẫn không thực sự hài lòng, vì, có gì đó chưa toàn vẹn. Ả ngẫm ngợi trong thoáng chốc, rồi cầm chì kẻ mắt và tỉ mỉ vẽ một đường viền đen nhánh. Giờ đây trong gương, đang là một khuôn mặt quyến rũ và ma mị. Một khuôn mặt không phải của ả.

Nhưng hình như Elisa không hề nhận ra điều đó. Ả khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc rủ bên trán, mỉm cười hài lòng. Rồi ả đứng dậy, mở cửa bước ra ban công.

6. Hơi lạnh đêm khuya ập đến ôm lấy cả cơ thể. Mùi hồng dại quẩn quanh kéo từng mảnh ký ức ùa về. Đột nhiên, ả nhớ đến gã họa sỹ nghèo, với chín cái hoa tay, những bức tranh hoàn hảo nhưng không một ai biết đến.

Nhớ sự si mê cuồng dại hắn dành cho mình. Nhớ lời hứa sẽ làm mọi thứ – kể cả từ bỏ vợ con – chỉ cần Elisa cho hắn cơ hội được bên cạnh mỗi ngày, và đôi tay kia sẽ chỉ họa chân dung cho riêng ả. Nhớ cả dáng vẻ tuyệt vọng bước đi trong màn mưa, khi ả kiên quyết không thể nào ràng buộc với kẻ trắng tay.

Và nhớ một chiều oi bức càng trở nên ngột ngạt đến kiệt sức, khi ả nghe từ miệng một tay khách vốn là cảnh vệ khu phố bên, rằng gã họa sĩ kia vừa mới được phát hiện cắt tay tự sát hôm qua. Trước đó, người vợ trẻ bị gã ép ly dị, cũng đã buông mình từ tầng tám một khu chung cư xập xệ. Con gái mới ba tuổi được đưa về nhà bà ngoại, tận vùng quê xa.

7. Nước mắt không biết từ đâu tuôn ra khỏi khóe mắt. Ả đưa tay ôm lấy mặt, khóc tràn như chưa từng. Chuyện qua gần hai năm, nhưng sao ngay lúc này, ả lại nhớ rõ ràng như mới cách đôi ba tiếng? Ả không biết.

Mùi hồng dại giờ đã tan hẳn. Hít một hơi thật sâu, ả nhoài người, rồi thả rơi cả thân mình khỏi ban công nhanh hơn cả chiếc lá rơi. Đón ả là đống gạch ngổn ngang, nơi chỉ nay mai sẽ có một cửa hiệu nhỏ được tu sửa hoàn thiện, chuyên bán nước hoa giá rẻ cho đàn bà khu phố. Giấc mơ nhỏ nhoi của đời ả.

8. Trong ngôi nhà gỗ nơi xa, bóng một bà lão già cỗi in hắt hiu trên vách. Đôi tay run run miết lên bức di ảnh, mắt nhòe nhoẹt nước:

"Con gái, hãy yên nghỉ nhé, kẻ gieo nghiệp đã trả giá rồi…"



* viết cho Bài tập số 4 - 6AM, 01/08/2011
** cảm hứng từ Where the wild roses grow - Nick Cave ft. Kylie Minogue

Monday, November 10, 2014

09/11/2014: Heart Beat & Tâm


(c) photo by Dai Ngo

Phải ở đó, giữa hơn 35.000 con người, mặc kệ hết những chen chúc, những xô bồ, những ồn ào bên lề, đứng yên, nghe và nhìn Tâm hát, Tâm nói, Tâm khóc, mới giật mình nhận thấy, hóa ra, mình đã yêu Tâm mười mấy năm trời, và, vẫn trọn vẹn tình yêu đó đến tận bây giờ. 

...

Không chiêu trò, không màu mè, ngoài Tâm chỉ có vũ đoàn MTE minh họa cho những bản dance, hiệu ứng sân khấu chỉ màn hình LED, pháo hoa, tia lửa - những điều rất bình thường, rất cũ. Thế nhưng, những người đến với Heart Beat, điều cần nhất, quan trọng nhất, có gì khác ngoài Tâm? Vậy nên, dễ hiểu khi hơn 3 tiếng đồng hồ, giữa sân vận động rộng lớn, chỉ một mình người phụ nữ "23 tuổi" (cách Tâm đùa về tuổi tác mình) ấy đã đủ khiến hàng chục nghìn con người cùng hòa nhịp, cùng hát, cùng hô hào khản giọng. Chỉ có thể là Tâm! 

...

Không nhớ rõ Tâm đã hát hết thảy bao nhiêu bài, thay bao nhiêu bộ trang phục, nhưng, có thể nhớ như in từng khoảnh khắc đẹp và đầy xúc cảm, mà Tâm đã "dắt" khán giả theo cùng. 

Là khi, ở phần đầu đêm diễn, Tâm nhắc về liveshow "Ngày ấy..." vào 10 năm trước, cũng tại QK7, nhắc về lời hứa sẽ "trở lại" đến bây giờ mới thành sự thật; đồng thời, tri ân tất cả những thương yêu dành cho Tâm suốt ngần ấy thời gian, sau đó cất cao câu hát "Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại, vào một ngày mai như hai người bạn...". 

Là khi, Tâm ăn vận giản dị, thành thật bày tỏ nỗi xúc động và sự thương tiếc, tưởng niệm của mình dành cho cố đạo diễn Huỳnh Phúc Điền với ca khúc "My Friend". 

Là khi, Tâm ôm đàn hát "Cây đàn sinh viên" với sự hòa ca của toàn thể khán giả bên dưới, mình đứng lặng nghe, và bỗng dưng thấy như bao nhiêu ký ức thời sinh viên, những dấu nhớ giai đoạn 2003 - 2004 ùa về ngập lòng. 

Là khi, Tâm cám ơn âm nhạc đã cho Tâm mọi thứ, nhưng khẳng định khán giả mới là "những người đặc biệt" đã cho Tâm tất cả, rồi vừa hát "Ước gì" vừa khóc, vừa hát "Như một giấc mơ" vừa dõi mắt ra xung quanh như muốn ghi sâu tất cả hình ảnh của khán giả vào tâm trí mình. 

Là khi, đèn sân khấu tắt, bên ngoài, hơn 35.000 con người đồng thanh gọi tên Tâm, trong khi Tâm bước vào cánh gà, và, lặng lẽ khóc. 

Là khi, kết thúc đêm diễn, Tâm hét lớn "I love you all!" và không quên, một lần nữa, cám ơn khán giả, cám ơn FC, cám ơn từng cộng sự. 

...

Heart Beat khép lại sau hơn 3 tiếng đồng hồ. ĐÃ nhưng chưa THỎA. Vì, còn muốn nghe nhiều hơn nữa, muốn được cùng hòa nhịp với Tâm nhiều hơn nữa. Bởi vì, Tâm không phải là thần tượng, mà là Tình Yêu.

Một live concert hơn cả tuyệt vời. Chúc mừng Tâm.


Wednesday, October 22, 2014

Survive


21/10/2013 - 21/10/2014: tròn một năm SỐNG SÓT. 

Ngay từ đầu, chỉ xác định sẽ chỉ Đi thôi, không cầu mong hạn định, hay tính toán lâu dài. Ai ngờ, vậy mà, cũng đã qua được một năm ở đây. 

Một năm không hề dài. Nhưng những dấm dớ, mệt mỏi mình gặp phải trong một năm này lại không hề ít. Kỷ niệm một năm, không thấy mình Giỏi, chỉ thấy mình May. May, vì ít nhiều có một số người luôn ở cạnh bên, hỗ trợ, chia sẻ buồn vui. May, vì thành thực mà nói, vẫn đã - đang được làm công việc mình ưa thích, và phần nào thụ hưởng tương đối xứng công. 

Đã qua một năm, mặt tốt là sức chịu đựng và năng lực sinh tồn có vẻ được nâng cao. Tiêu cực là cho đến tận thời điểm này, mỗi sáng vẫn phải gắng gượng làm "công tác tinh thần" trước khi vào công ty. Nhưng, dù thế nào thì, biết làm gì hơn ngoài tiếp tục nỗ lực - chừng nào còn có thể? 

Sẽ có cột mốc hai, ba hay vài năm sau? - Tùy duyên thôi.

...


* post vào đây để lưu lại.

Saturday, October 18, 2014

Thay vì ở lại bên cạnh nhau


Thay vì ở lại bên cạnh nhau 
người ta chọn đi về hai phía 
Giữa muôn trùng những điều vô nghĩa 
thêm, bớt một - nào đổi thay gì? 

Người ta chọn quên lãng, thay vì 
nâng niu những hoài niệm đẹp nhất 
Có phải bởi dòng đời tất bật 
quên - dễ sống hơn gấp triệu lần? 

Thay vì tiếp tục làm tình nhân 
người ta chọn trở thành xa lạ 
Không phải hết yêu, chỉ là đã 
trả hết nợ nhau, đến lúc rời? 

Một lần hữu duyên giữa vạn người 
là may mắn - không ai cũng có! 
Vậy mà, chúng ta đành buông bỏ 
không nắm tay nhau đến cuối cùng? 

Thay vì dìu nhau qua khốn cùng 
người bỏ ta nửa chừng giông bão... 
Với hạnh phúc, ta - kẻ ngoại đạo 
sẽ không thể có được bao giờ?

...


Wednesday, October 1, 2014

chưa kịp đặt tên


(c) photo by Oleg Oprisco

thanh xuân 
rơi 
phía sau lưng, 
nghiêng vai 
nhìn lại 
một vùng lãng quên. 

giấc mơ 
chưa kịp đặt tên 
đã tan thành 
khói 
về 
bên kia trời. 

phần ba đã mất 
quãng đời,
vô phương giành lại 
dẫu 
người 
cố tin...

...


* lại một cơn buồn đột ngột giữa đêm.


Saturday, September 27, 2014

Từ trận mưa đêm


Nửa đêm. Mưa trút ngoài kia như thác. Phòng tối, nương theo tiếng mưa ầm ào để có cớ mở volume lớn hơn. The lonely của Christina Perri phối cùng với tiếng mưa đêm, là một hòa âm có thể dìm người ta chìm sâu vào buốt lạnh.

...

Trước đây không lâu, mưa đêm, với tôi, từng là một nỗi e sợ mạnh mẽ không nguyên cớ, kéo dài từ tuổi nhỏ đến thành niên. Đã từng, có thể giật mình tỉnh ngủ, hay cảm giác bất an trỗi dậy trong cả cơn mơ chỉ vì một trận mưa đêm ngang qua. Vậy mà, dạo sau này, không rõ vì sao, nó đã chẳng thể gây được cho tôi chút hoang mang nào nữa. Không một chút nào. 

Có chăng chỉ là, trong những đêm mưa một mình ở nơi chốn cô độc này, âm thanh của mưa - dẫu dịu nhẹ như cách người ta vuốt khẽ từng phím piano, hay ồn ã như tay trống điên cuồng đang chơi solo - luôn khiến tôi, rất ủy mị là, tự cảm thương thân, xót xa tủi phận. Theo đúng kiểu: "Bồi hồi tôi nhớ ra tôi còn mãi bơ vơ." (1) 

Rồi cũng chính những lúc ấy, là dịp hoàn hảo để tâm thức lỳ lợm và cố chấp với hoài niệm của tôi lại có thêm lần nữa mà nhớ cũ thương xưa .

... 

Và giữa vô vàn những xưa cũ đó, tôi tình cờ bắt gặp câu thơ: 

"Chúng mình rồi có gì chung 
Ngoài năm tháng ấy đã từng qua nhau?" (2) 

Những kẻ không duyên đi qua đời nhau, dù có đậm sâu thế nào chăng nữa, một khi trở thành lạ xa và dạt trôi về những phương trời khác biệt, sót lại cũng chỉ mấy mảnh vỡ hồi ức, ghi dấu năm tháng đã từng. 

Cũng chỉ vậy thôi.

...


(1) Đức Trí, Mỗi đêm tôi về.
(2) Nguyễn Thiên Ngân, Mình phải sống như mùa hè năm ấy.

Monday, September 22, 2014

Rơi


(c) artwork by JasonAngelone

"- Đó sẽ là một chuyến đi tuyệt đẹp! Các con sẽ được cảm nhận những điều mới mẻ và kỳ diệu của cuộc sống, mà nếu ở mãi trong lòng mẹ, các con không bao giờ biết tới! Tất cả tùy thuộc vào sự dũng cảm của các con…

Mẹ đã nói như thế với chúng tôi vào một buổi sáng đầu hè, khi những đợt không khí lạnh quẩn quanh và mấy anh Gió đang say sưa nhảy múa khắp nơi.

Và dù giọng nói đầy yêu thương của mẹ thực sự lay động tôi, tin tưởng rằng ắt hẳn thế giới ngoài kia tuyệt vời đến dường nào, và chuyến đi của chúng tôi có ý nghĩa ra sao, thì thú thật, tôi vẫn không hề muốn rời bỏ nơi chốn ấm áp này một chút nào.

Tôi cố co mình lại nép sát vào lòng mẹ, trong khi anh chị tôi đang lấp lánh nói cười, và ai nấy cũng đều trong veo niềm náo nức được bắt đầu chuyến đi.

Tôi thật không hiểu, có gì đáng hân hoan đến vậy, khi mà hành trình của chúng tôi, tất cả sẽ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Và sau cuối, chúng tôi phải tan biến như chưa từng tồn tại. Lẽ nào, các anh chị tôi lại cảm thấy hạnh phúc với điều đó, được nhanh chóng kết thúc cuộc đời vốn dĩ đã rất ngắn ngủi của mình?

- Sẵn sàng chưa, các tình yêu bé nhỏ của mẹ?

Nhìn vẻ xôn xao hơn bao giờ hết của mọi người, tôi biết, họ đã sẵn sàng. Chỉ có tôi, duy nhất tôi thôi, đang cảm thấy hết sức lo sợ và hoang mang, khi thời khắc đã cận kề. Tại sao mẹ gọi chúng tôi là các tình yêu bé nhỏ, nhưng vẫn buộc chúng tôi phải rời đi?

Tôi bắt đầu ngân ngấn nước mắt, toàn thân mờ đục u sầu, với một điệu bộ hết sức thảm thương mong sao mẹ sẽ để ý thấy, ôm lấy và bảo rằng tôi có thể ở lại.

Nhưng, mẹ đã không nhận thấy được biểu cảm của tôi, khi đang mải mê vẫy tay tạm biệt từng nhóm anh chị tôi hớn hở buông mình ra khỏi lòng mẹ. Lần đầu tiên, tôi bỗng nhiên ghét mẹ vô cùng. Và ý nệm đó, làm tôi cảm giác cả người mình muốn căng lên, vỡ nát.

Rồi thì, đã đến lượt tôi và những anh chị còn lại. Vài anh Gió uốn lượn xung quanh vỗ tay cổ vũ. 

Chưa kịp nghĩ ngợi thêm được gì, tôi đã thấy mình rơi xuống…"

[Giọt mưa biến mất, 2010, unfinished]


Monday, September 15, 2014

Phía cuối ngày dài


(c) photo by Tatyana Tomsickova

Ở phía cuối một ngày dài 
người ta cần gì cho mình? 
Bữa cơm ấm trong nếp nhà yên, thân thuộc 
hay góc quán lẻ loi, chỉ mình và khói thuốc? 
Những cuộc vui bất ngờ như món quà không báo trước 
hay giản dị một cái ôm quen, 
nhưng, đủ nghe tim mình sướt mướt: 
“Ta đã về nhà!”? 

Ở phía cuối một ngày dài 
khi ánh đèn vàng thắp nỗi nhớ thiết tha 
vòng xe nối vòng xe theo nhau trôi trên phố... 
Cái người ta cần là một bến đỗ 
- nơi có thể vứt hết sau lưng mọi ưu tư, sầu khổ 
nép vào nhau qua cơn giông tố
Dù biết hôm sau 
lại sẽ là một ngày dài...

Ở phía cuối một ngày dài 
đôi khi, người ta cần một cơn say 
bên chén rượu đắng, nhưng nồng mùi tri kỷ
Cần một cái chạm ly 
cho quên mất tháng hạn, năm cùng, mọi điều lo nghĩ
Cần một trận cười vang 
rôm rốp tiếng yêu đời... 

Ở phía cuối một ngày dài 
nói trắng ra 
người ta cần hơi thở con người
Để nhận ra bản thân còn tồn tại
Để nhận ra 
vì cái gì mà chúng ta phải đi mãi, 
đi mãi 
cho đến hết đời dài... 

Ở phía cuối một ngày dài 
ai lại chẳng cần ai?! 

...

Sunday, September 7, 2014

Lost stars


"Chúng ta - những vì sao lạc 
rơi trong số kiếp vô thường 
trăm năm tìm kiếm 
chỉ một nẻo đường." 

Nghe Lost stars từ chạng vạng đến giờ. Từ lúc vì cơn giông chiều ầm ào tưởng như không dứt nên tôi bị kẹt lại trong văn phòng cuối tuần sót vài người "chán công ty, lười về nhà" - giống mình. Cho đến bây giờ giữa khoảng tối quen thuộc ăm ắp mùi cô độc. Nghe suốt, và, muốn viết một cái gì đó. 

Có thể là về tựa đề bài hát chẳng hiểu sao khiến tôi mủi lòng ngay lần đầu biết nó. Có thể là về một câu trong lyrics vốn chừng vô nghĩa nhưng kéo theo phức cảm dâng lên ở sâu lòng: "Take my hand, let's see where we wake up tomorrow". Bởi không có ai, chưa từng có ai để tôi nói cùng. 

Nhưng sau khi tay gõ phím, câu chữ rơi ra, lại là đoạn không đầu không cuối phía trên. 

... 

Chat với em, em nói hãy tìm người yêu đi. Giọng nửa đùa nửa thật mà rằng đó là tâm nguyện của em. Trả lời em một cách lông bông, nhưng không tránh khỏi chua chát. Biết tìm nơi đâu? 

Ừ thì tôi hèn kém, và giỏi ngụy biện. Nhưng có thể khác sao - khi tận cùng tâm tư, cô đơn đủ khắc nghiệt để tôi tin có lẽ mình là kẻ Vô Duyên?! 

... 

Những lúc tự ti, tôi lại nhìn ra xung quanh. Cố níu chút ủi an từ những vì sao còn lẻ - giống mình. Và cố nương nhờ chút hy vọng, từ những ai đã tìm thấy một vì sao khác cùng chia ánh sáng thắp một quãng đời chung, để nhắc mình bình tâm chờ đợi. Tiếp tục chờ đợi. Như tôi đã viết, thì chờ tình đến rồi sẽ yêu

Nhưng, cũng (lại) như tôi đã viết, đợi một cái chạm tay, có khi phải mất cả cuộc đời. Sao không thể, nhiều lúc, hoài nghi? 

Chưa kể khi mà, có vẻ duyên phận chân chính của tôi dường như cũng là một vì sao lạc. Vẫn còn đâu đó nơi nào. 

... 



Thursday, August 28, 2014

Nói chi cũng bằng thừa


"một mình về dưới mưa
nói chi cũng bằng thừa..."

Tháng Bảy và tháng Tám dắt dìu nhau đi mất. Những ngày không vui không buồn, chỉ có cô đơn vẫn bên cạnh. Tôi không viết được gì, cho mình, suốt hai tháng này. Có chăng chỉ là những mảnh vỡ chữ nghĩa mượn một bài hát quen, một đoạn viết cũ nói hộ. Thậm chí lắm khi chỉ dám giữ phức cảm ở trong đầu. 

Cuộc sống vẫn đều đặn trôi. Tôi vẫn đều đặn sống. Vẫn quẩn quanh cùng thói đa sầu thành bệnh của bản thân, dù đã ít nhiều cố kìm nén. Đôi khi, nhìn ra xung quanh, thấy mình bạc nhược và vô dụng. Nhưng vẫn AQ để gắng sức đi tiếp đời dài. Nói nghe mỏi mệt vậy thôi, chứ thực tình, tôi vẫn yêu mình lắm. 

Nhưng vẫn mặc cảm. Thấy nhiều thân thiết an ổn và hạnh phúc, vẫn tự hỏi bao giờ sẽ đến lượt mình. Hay không bao giờ? Những câu hỏi mãi không thấy đáp án. Không dám đổ cho mệnh số, chỉ tự trách mình yếu hèn. Như đứa bạn thân từng nói, theo một cách khéo léo hơn, nhưng đại ý vẫn vậy. Cũng muốn thay đổi, nhưng không dám bắt đầu. Đành tự mị: Duyên chưa đủ hiện, phận này phải chờ. 

Tháng Bảy và tháng Tám, nhiều dự định đều chỉ là câu nói suông. Lại tìm cớ thoái thác với chính mình. Và trông cậy vào tháng Chín.

Tháng Bảy và tháng Tám, thỉnh thoảng nhớ nhung mơ hồ.

...


Thursday, August 7, 2014

It will rain


(c) artwork by haleyaronow

"Nếu em trót rời bỏ anh, một ngày
Hãy để lại morphine nơi thềm cửa.
Chúng sẽ nhắc anh nhớ về tất cả
Những gì ta từng có, nhưng giờ đã
vụt bay.

Chẳng còn gì anh giữ được trong tay
Dẫu nguyện cầu mòn gối trước Thiên Chúa.
Hy sinh bản thân thế nào chăng nữa
Cũng không thể níu chân em ở lại
nơi này.

Không có em - không ánh sáng ban ngày
Trời thôi xanh, nắng không còn rạng rỡ
Đánh mất em, cuộc đời anh cứ ngỡ
Ngàn mây đen che lấp lối đi về
Khóe mi nào
mưa đổ tái tê..."

 http://mp3.zing.vn/bai-hat/It-Will-Rain-Bruno-Mars/ZWZDC888.html


Wednesday, July 23, 2014

Có những buổi chiều


"Chiều qua bao nhiêu lần tay rời
nghe buồn ghé môi sầu..."
(c) photo by Caras Ionut

Có những buổi chiều 
thành phố nhòe mưa 
đọng từng nỗi nhớ 
sau vòm me thưa 

Đèn vàng hong phố 
chênh chao gió lùa 
nghiêng nghiêng bóng lẻ 
không người đón đưa 

Vòng xe luống cuống 
ai mong ai chờ? 
Ngã tư ngã sáu 
ngược xuôi ơ thờ 

Không là phố vắng 
sao lòng bơ vơ? 
Tiếng kèn chát đắng 
giật mình, thôi mơ 

Đường quen chợt lạ 
trôi theo vô chừng 
quận tư quận bảy 
biết đâu điểm dừng?

Một mình qua phố 
đêm tràn sau lưng 
Giọt nước mắt cũ 
như còn rưng rưng...

...


Monday, July 21, 2014

Ngoài kia không còn nắng mềm


(c) photo by Elena Shumilova

Tháng Bảy mỏi mệt và hoang mang, đi mòn gót, cũng sắp qua. Những ngày mưa hun hút nối nhau vào tháng Tám. Nửa năm bay mất. Nỗi buồn thừa thãi vẫn còn ở lại.

...


Monday, June 23, 2014

Những ngày mưa tháng Sáu


1. Mấy hôm trước được về nhà, hiếm hoi hai ngày phép sau một đoạn dài tối mặt với công việc. Về nhà, chỉ hai từ đơn giản ấy, nghe thôi, đã thấy an lòng. Nên, những ngày được về nhà, mọi lo toan sầu muộn chốn này dường như bị bỏ lại hết, chẳng còn gì, ngay sau khi bước chân qua cánh cửa rào khép kín nhưng luôn biết rằng phía sau nó là bao dung rộng mở. 

Chỉ duy một điều buồn, là sự tàn nhẫn của thời gian. Có mấy tháng đâu mà dường như mẹ cha già hơn trước. Biết là sinh lão bệnh tử, biết là quy luật cuộc đời, nhưng, sao có thể không chạnh lòng?! Thì, cả mẹ lẫn cha đều đã vào buổi chiều tà bóng ngả đời người. Đã đến quãng, nghĩ về sau cuối trở thành lẽ tự nhiên... 

Càng thương, càng nghĩ, càng chỉ muốn mặc kệ tất cả, "về yên dưới mái nhà", ở mãi bên cạnh cha mẹ cho đến khi không còn có thể. Nhưng, rồi cũng chính mình, để mặc sự ích kỷ lấn lướt và tự ngụy biện: Phải đi xa theo nẻo mưu sinh, mới có thể chăm lo cho bản thân và gia đình tốt nhất. Đành vậy, nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi... 

...

2. Vẫn đang ở trong những ngày lười hò hẹn. Nhưng, đôi khi, có lẽ do thèm cảm giác được cùng ai đó chia sẻ thời gian, nên cũng lôi kéo vài người mua sắm, ăn uống, xem phim... Cũng chỉ dám đánh tiếng với những cô đơn như mình, vì, vốn ko thích và sợ làm phiền kẻ khác. 

Rồi một ngày kia bị hủy hẹn, chuyện lẽ ra cũng bình thường, không có gì đáng nói, nhất là trong nhịp sống bề bộn và khó lường này. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, chắc do tâm tính vốn luôn phức tạp và bất thường, đột nhiên giật mình thấy tủi thân ghê gớm. Đột nhiên nhận ra, không nên tự đánh giá vị trí bản thân quá cao trong lòng người khác. Và thực tế là, với một kẻ cô đơn thì lấy đâu ra sự quan tâm ưu tiên chỉ dành riêng cho mình? - Chỉ vậy thôi, mà buồn. Gần hết một buổi chiều cuối tuần. Đa cảm, vốn là tự chuốc khổ vào thân. 

...

3. Vẫn có thói quen, lâu thật lâu, sẽ lại tìm đọc những bài blog cũ, hoặc kéo timeline của facebook về một đoạn thời gian ngẫu nhiên nào đó, và xem lại mình của ngày tháng ấy. Xem, hồi ức, để nhận ra, có nhiều thứ đã trôi nhanh và trôi xa đến mức nghiệt ngã. Dù là vui, hay buồn. Là hạnh phúc, hay sầu bi. Cũng đều đã qua hết thảy. 

Thỉnh thoảng, giữa lúc đó, có khi sẽ bất chợt bắt gặp những nỗi niềm cũ kỹ. Nay đã tàn tro, nhưng nhìn lại, vẫn không khỏi man mác trong lòng. 

...

4. Saigon đã đi sâu vào mưa. Những ngày ẩm ướt, lạnh, và tô đậm nỗi đơn côi. Công việc cuốn mình theo, ngày nối ngày, tuần nối tuần... nhưng vẫn không thể nào lấp kín, ở đó, sâu bên trong, cái khoảng trống mông mênh chỉ biết luôn tự mị rằng hãy tin vào thứ gọi là duyên phận, và hạnh phúc thực sự sẽ đến sau những đợi chờ. 

Tháng ngày vào mưa, lòng người cũng vào mưa. Chính quãng này trong năm luôn là thời điểm tuyệt vời cho những cơn tự ngược ùa nhau kéo về, trong đêm tối, trong buổi chiều xám, trong ban mai lười thức giấc, trong cả những trưa uể oải thèm hơi ấm có thể chỉ tỏa ra từ message của ai đó một người. Không phải vô cớ mà người ta luôn xem mùa mưa là khoảng thời gian xen lẫn cả tồi tệ và dịu dàng. 

Nhưng, dù là tồi tệ, hay dịu dàng, cũng đều không thể chống trả được. Vì mưa khiến con người yếu đuối hơn chăng?

...

5. Một bữa nọ, trong cuộc chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp đã bắt đầu thân quen, giữa hàng loạt chủ đề không đầu không cuối, chẳng biết ai, vô tình, lại nhắc đến mùi hương. Những mùi hương yêu chuộng của mỗi người. Những mùi hương riêng biệt không nhầm lẫn, có được do sự kết hợp đầy ảo diệu giữa loại hương liệu nhân tạo nào đó (nước hoa, sữa tắm, dầu gội, dưỡng thể...) và chính thứ mùi đặc trưng của cơ thể người. Và, nhắc cả về những mùi hương trong trí nhớ. Dĩ nhiên, với một kẻ, đã từng và luôn thừa nhận ký ức khứu giác vô cùng mạnh mẽ như mình, không tránh khỏi tái hiện những mùi hương cũ ở trong đầu. Những câu chuyện cũ cũng theo về...

Marc Levy, quả thật, viết không sai.

"Anh có biết là ký ức khứu giác là loại ký ức duy nhất không bao giờ phai tàn không? Khuôn mặt của những người ta yêu thương nhất rồi cũng nhòa dần theo thời gian, những giọng nói cũng phai mờ, nhưng mùi hương thì không bao giờ."

...

6. Những ngày mưa tháng Sáu, không biết vì sao, cứ nhẩm đi nhẩm lại câu này: "Thế giới này mặc kệ là ai rời bỏ ai, ngày vẫn nối tiếp ngày."

...


* gom phức cảm, cố viết ra và trút hết vào một entry, cũng tựa như bức hình ở trên cùng, là rót mưa vào tách, để nhâm nhi một mình...