Năm nay, dường như Saigon không có mùa đông. Đã Mười Hai, mà giá lạnh vẫn
còn mải mê rong chơi đâu đó. Ngày vẫn tràn nắng nóng, đêm thỉnh thoảng mới
bắt gặp một chút mát lành. Thậm chí, giữa những sớm tinh mơ, đôi khi cố lắm
cũng chỉ chạm tay cái rét mướt dìu dịu, không da diết và mãnh liệt như những
năm nào.
Phố những ngày này nhàn nhạt trôi. Phố không mùa, nên lòng người cũng
không mong mỏi. Dù nhạc Giáng Sinh đã xập xình khắp nẻo, dù chẳng còn bao lâu
Hai Không Mười Bốn sẽ vĩnh viễn lụi tàn.
Phố không mùa, nên người ta quên hết phức cảm. Quên phải sống như đây là
quãng cuối năm. Quên phải "về thu xếp lại", phải "vội vàng thêm những lúc yêu
người", phải dọn lòng cho năm mới sắp sang. Người ta vẫn cứ cắm mặt vào nhịp
mưu sinh tất tả mỗi ngày.
Và dường như, người ta cũng đã quên rằng mình cần tay ấm, cần môi nóng, cần
yêu thương. Hoặc giả, có lẽ ai ai cũng thừa mứa hạnh phúc, nên chẳng thèm một
cái cớ để vun vén lại, hay gắng gượng kiếm tìm? Mùa đông không về trong thành
phố, với họ, nào có nghĩa lý gì?
Vậy nên, rất ngược ngạo và đáng buồn cười, khi chính lũ cô đơn mới là những kẻ
thèm mùa đông đến ray rứt, nhớ mùa đông đến cồn cào. Có lẽ, để thỏa nỗi tự
ngược, nhấm nháp sự cô độc đậm thêm hương vị trong tiết trời buốt giá. Có lẽ,
để chân chính có lý do nhắc nhở bản thân: Nên bắt đầu học cách nắm lấy một
bàn tay, giữ lấy một con người. Có lẽ, kiểu như đi cho tận cùng tuyệt vọng, để
hy vọng lần nữa tái sinh.
Phải vậy chăng?
...
Biết sao hông anh. Vì giữa giá lạnh mùa đông mà có thèm thuồng hơi ấm thì cũng bình thường thôi, mà có cảm thấy cô đơn tận cùng thì cũng dĩ nhiên thôi.
ReplyDeleteThế nên sẽ không thấy mình bất hạnh. Zị đó.
đúng zòi a~! : ))
DeleteHình như trên FB người ta chỉ thích những dòng status ngắn gọn, dễ đọc rồi cũng dễ quên, có lẽ vậy nên bạn tui mới trải lòng trên blog.
Deleteuhm, FB dù sao vẫn là "chợ", đây mới giống "nhà", nên dễ trải lòng hơn :)
Deletebtw, nhận được cmt của bạn cũ mà lòng rưng rưng cảm động lun a~! ;)