Thay vì ở lại bên cạnh nhau
người chọn bỏ ta, đi về phía khác
Màu nắng hôm nao bây giờ đã nhạt
tựa vết hôn xưa tan mất, đâu còn...
Ký ức tột cùng chỉ ánh trăng non
le lói sáng không đủ dìu ta qua giông bão
Người chọn lãng quên, như điều tất yếu
Cớ sao ta cứ cố giữ thương sầu?
Thay vì ở lại bên cạnh nhau
người chọn tái sinh dưới trời lạ lẫm
Vốn dĩ không duyên, đâu đành trách hận
Nhưng, mất mát luôn là chuyện không ngờ!
Có lẽ, từ đầu, mỗi người đã một giấc mơ
Níu kéo đến mấy, chỉ đoạn đường phi thực
Đậm sâu đến mấy, rồi cũng tỉnh thức
Áo thanh xuân đến lúc úa nhàu...
Người với người, sau hết, vẫn phải xa nhau
Cuộc đời này có gì là mãi mãi?
Nên, vết thương trong tim người ở lại
chắc thời gian, theo ngày tháng, sẽ xóa mờ?
...
No comments:
Post a Comment