nhìn ngắm dòng đời, dòng người nối nhau trôi trước mắt...
Mong một ai đó đến bên, chạm tay mình, khẽ nhắc:
'Đã có tôi ở đây, ở ngay đây rồi!'
Trong giấc hoang đường giữa nơi chốn xa xôi
nhiều lúc tự biết mình mơ, lại chẳng mong tỉnh giấc!
Khi đó, chỉ ước một bàn tay chạm tay mình, đánh thức
Rằng yêu thương đẹp nhất dưới ánh mặt trời...
Đôi khi tuyệt vọng - như cơn bão - cuốn ta vào lòng biển khơi
Cái chạm tay kịp thời sẽ là chiếc phao cứu sinh, níu mình ở lại,
là hơi thở cận kề để ta biết mình vẫn còn đang tồn tại,
là ngọn hải đăng soi tỏ lối ta về...
Năm tháng mệt nhoài, thiếu hạnh phúc, thừa ê chề
Cô đơn đủ sức dìm con người xuống tận đáy!
Dẫu biết mọi thứ không gì là mãi mãi...
đâu có nghĩa là ta không khát khao được giữ lấy
một-cái-chạm-tay-chỉ-của-riêng-mình?
Hàng triệu con người, nhưng, ta chỉ cần duy nhất một bóng hình
Duy nhất một bàn tay can đảm dắt dìu nhau về phía trước
Duy nhất một bàn tay sẽ luôn cùng ta, dù qua bao mất - được
Tay mãi chạm tay như giao kết không lời...
Đợi một cái chạm tay, có khi nào phải mất cả cuộc đời?
...
No comments:
Post a Comment