Thursday, August 28, 2014

Nói chi cũng bằng thừa


"một mình về dưới mưa
nói chi cũng bằng thừa..."

Tháng Bảy và tháng Tám dắt dìu nhau đi mất. Những ngày không vui không buồn, chỉ có cô đơn vẫn bên cạnh. Tôi không viết được gì, cho mình, suốt hai tháng này. Có chăng chỉ là những mảnh vỡ chữ nghĩa mượn một bài hát quen, một đoạn viết cũ nói hộ. Thậm chí lắm khi chỉ dám giữ phức cảm ở trong đầu. 

Cuộc sống vẫn đều đặn trôi. Tôi vẫn đều đặn sống. Vẫn quẩn quanh cùng thói đa sầu thành bệnh của bản thân, dù đã ít nhiều cố kìm nén. Đôi khi, nhìn ra xung quanh, thấy mình bạc nhược và vô dụng. Nhưng vẫn AQ để gắng sức đi tiếp đời dài. Nói nghe mỏi mệt vậy thôi, chứ thực tình, tôi vẫn yêu mình lắm. 

Nhưng vẫn mặc cảm. Thấy nhiều thân thiết an ổn và hạnh phúc, vẫn tự hỏi bao giờ sẽ đến lượt mình. Hay không bao giờ? Những câu hỏi mãi không thấy đáp án. Không dám đổ cho mệnh số, chỉ tự trách mình yếu hèn. Như đứa bạn thân từng nói, theo một cách khéo léo hơn, nhưng đại ý vẫn vậy. Cũng muốn thay đổi, nhưng không dám bắt đầu. Đành tự mị: Duyên chưa đủ hiện, phận này phải chờ. 

Tháng Bảy và tháng Tám, nhiều dự định đều chỉ là câu nói suông. Lại tìm cớ thoái thác với chính mình. Và trông cậy vào tháng Chín.

Tháng Bảy và tháng Tám, thỉnh thoảng nhớ nhung mơ hồ.

...


1 comment:

  1. tháng bảy... tháng tám... mùa thu mà... cho hồn đi hoang một chút, cũng vui :)

    ReplyDelete