"Chúng ta - những vì sao lạc
rơi trong số kiếp vô thường
trăm năm tìm kiếm
chỉ một nẻo đường."
Nghe Lost stars từ chạng vạng đến giờ. Từ lúc vì cơn giông chiều ầm
ào tưởng như không dứt nên tôi bị kẹt lại trong văn phòng cuối tuần sót vài
người "chán công ty, lười về nhà" - giống mình. Cho đến bây giờ giữa khoảng tối
quen thuộc ăm ắp mùi cô độc. Nghe suốt, và, muốn viết một cái gì đó.
Có thể là
về tựa đề bài hát chẳng hiểu sao khiến tôi mủi lòng ngay lần đầu biết nó. Có thể
là về một câu trong lyrics vốn chừng vô nghĩa nhưng kéo theo phức cảm dâng
lên ở sâu lòng: "Take my hand, let's see where we wake up tomorrow". Bởi không
có ai, chưa từng có ai để tôi nói cùng.
Nhưng sau khi tay gõ phím, câu chữ rơi ra, lại là đoạn không đầu không cuối phía trên.
...
Chat với em, em nói hãy tìm người yêu đi. Giọng nửa đùa nửa thật mà rằng đó là
tâm nguyện của em. Trả lời em một cách lông bông, nhưng không tránh khỏi chua
chát. Biết tìm nơi đâu?
Ừ thì tôi hèn kém, và giỏi ngụy biện. Nhưng có thể khác
sao - khi tận cùng tâm tư, cô đơn đủ khắc nghiệt để tôi tin có lẽ mình là kẻ Vô
Duyên?!
...
Những lúc tự ti, tôi lại nhìn ra xung quanh. Cố níu chút ủi an từ những vì sao còn
lẻ - giống mình. Và cố nương nhờ chút hy vọng, từ những ai đã tìm thấy một vì
sao khác cùng chia ánh sáng thắp một quãng đời chung, để nhắc mình bình tâm
chờ đợi. Tiếp tục chờ đợi. Như tôi đã viết, thì chờ tình đến rồi sẽ yêu.
Nhưng, cũng (lại) như tôi đã viết, đợi một cái chạm tay, có khi phải mất cả cuộc đời. Sao không thể, nhiều lúc, hoài nghi?
Chưa kể khi mà, có vẻ duyên phận chân
chính của tôi dường như cũng là một vì sao lạc. Vẫn còn đâu đó nơi nào.
...
Người yêu đó, ko tìm thì làm sao biết Vô Duyên? Tự nhiên đến bây giờ cũng muốn Dê có người yêu.
ReplyDeleteđã nói là mình "hèn kém, và giỏi ngụy biện" mà :")
Deletemai mối đi :")