Nửa đêm. Mưa trút ngoài kia như thác. Phòng tối, nương theo tiếng mưa ầm ào
để có cớ mở volume lớn hơn. The lonely của Christina Perri phối cùng với tiếng
mưa đêm, là một hòa âm có thể dìm người ta chìm sâu vào buốt lạnh.
...
Trước đây không lâu, mưa đêm, với tôi, từng là một nỗi e sợ mạnh mẽ không
nguyên cớ, kéo dài từ tuổi nhỏ đến thành niên. Đã từng, có thể giật mình tỉnh
ngủ, hay cảm giác bất an trỗi dậy trong cả cơn mơ chỉ vì một trận mưa đêm
ngang qua. Vậy mà, dạo sau này, không rõ vì sao, nó đã chẳng thể gây được cho
tôi chút hoang mang nào nữa. Không một chút nào.
Có chăng chỉ là, trong những đêm mưa một mình ở nơi chốn cô độc này, âm
thanh của mưa - dẫu dịu nhẹ như cách người ta vuốt khẽ từng phím piano, hay
ồn ã như tay trống điên cuồng đang chơi solo - luôn khiến tôi,
rất ủy mị là, tự cảm thương thân, xót xa tủi phận. Theo đúng kiểu: "Bồi hồi tôi
nhớ ra tôi còn mãi bơ vơ." (1)
Rồi cũng chính những lúc ấy, là dịp hoàn hảo để tâm thức lỳ lợm và cố chấp với
hoài niệm của tôi lại có thêm lần nữa mà nhớ cũ thương xưa .
...
Và giữa vô vàn những xưa cũ đó, tôi tình cờ bắt gặp câu thơ:
"Chúng mình rồi có gì chung
Ngoài năm tháng ấy đã từng qua nhau?" (2)
Những kẻ không duyên đi qua đời nhau, dù có đậm sâu thế nào chăng nữa,
một khi trở thành lạ xa và dạt trôi về những phương trời khác biệt, sót lại cũng
chỉ mấy mảnh vỡ hồi ức, ghi dấu năm tháng đã từng.
Cũng chỉ vậy thôi.
Cũng chỉ vậy thôi.
...
(1) Đức Trí, Mỗi đêm tôi về.
(2) Nguyễn Thiên Ngân, Mình phải sống như mùa hè năm ấy.
No comments:
Post a Comment