(c) artwork by JasonAngelone
"- Đó sẽ là một chuyến đi tuyệt đẹp! Các con sẽ được cảm nhận những điều mới mẻ và kỳ diệu của cuộc sống, mà nếu ở mãi trong lòng mẹ, các con không bao giờ biết tới! Tất cả tùy thuộc vào sự dũng cảm của các con…
Mẹ đã nói như thế với chúng tôi vào một buổi sáng đầu hè, khi những đợt không khí lạnh quẩn quanh và mấy anh Gió đang say sưa nhảy múa khắp nơi.
Và dù giọng nói đầy yêu thương của mẹ thực sự lay động tôi, tin tưởng rằng ắt hẳn thế giới ngoài kia tuyệt vời đến dường nào, và chuyến đi của chúng tôi có ý nghĩa ra sao, thì thú thật, tôi vẫn không hề muốn rời bỏ nơi chốn ấm áp này một chút nào.
Tôi cố co mình lại nép sát vào lòng mẹ, trong khi anh chị tôi đang lấp lánh nói cười, và ai nấy cũng đều trong veo niềm náo nức được bắt đầu chuyến đi.
Tôi thật không hiểu, có gì đáng hân hoan đến vậy, khi mà hành trình của chúng tôi, tất cả sẽ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Và sau cuối, chúng tôi phải tan biến như chưa từng tồn tại. Lẽ nào, các anh chị tôi lại cảm thấy hạnh phúc với điều đó, được nhanh chóng kết thúc cuộc đời vốn dĩ đã rất ngắn ngủi của mình?
- Sẵn sàng chưa, các tình yêu bé nhỏ của mẹ?
Nhìn vẻ xôn xao hơn bao giờ hết của mọi người, tôi biết, họ đã sẵn sàng. Chỉ có tôi, duy nhất tôi thôi, đang cảm thấy hết sức lo sợ và hoang mang, khi thời khắc đã cận kề. Tại sao mẹ gọi chúng tôi là các tình yêu bé nhỏ, nhưng vẫn buộc chúng tôi phải rời đi?
Tôi bắt đầu ngân ngấn nước mắt, toàn thân mờ đục u sầu, với một điệu bộ hết sức thảm thương mong sao mẹ sẽ để ý thấy, ôm lấy và bảo rằng tôi có thể ở lại.
Nhưng, mẹ đã không nhận thấy được biểu cảm của tôi, khi đang mải mê vẫy tay tạm biệt từng nhóm anh chị tôi hớn hở buông mình ra khỏi lòng mẹ. Lần đầu tiên, tôi bỗng nhiên ghét mẹ vô cùng. Và ý nệm đó, làm tôi cảm giác cả người mình muốn căng lên, vỡ nát.
Rồi thì, đã đến lượt tôi và những anh chị còn lại. Vài anh Gió uốn lượn xung quanh vỗ tay cổ vũ.
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm được gì, tôi đã thấy mình rơi xuống…"
[Giọt mưa biến mất, 2010, unfinished]
No comments:
Post a Comment