1. Mấy hôm trước được về nhà, hiếm hoi hai ngày phép sau một đoạn dài tối mặt với
công việc. Về nhà, chỉ hai từ đơn giản ấy, nghe thôi, đã thấy an lòng. Nên, những
ngày được về nhà, mọi lo toan sầu muộn chốn này dường như bị bỏ lại hết, chẳng
còn gì, ngay sau khi bước chân qua cánh cửa rào khép kín nhưng luôn biết rằng
phía sau nó là bao dung rộng mở.
Chỉ duy một điều buồn, là sự tàn nhẫn của thời gian. Có mấy tháng đâu mà dường như mẹ cha già hơn trước. Biết là sinh lão bệnh tử, biết là quy luật cuộc đời, nhưng, sao có thể không chạnh lòng?! Thì, cả mẹ lẫn cha đều đã vào buổi chiều tà bóng ngả đời người. Đã đến quãng, nghĩ về sau cuối trở thành lẽ tự nhiên...
Càng thương, càng nghĩ, càng chỉ muốn mặc kệ tất cả, "về yên dưới mái nhà", ở mãi bên cạnh cha mẹ cho đến khi không còn có thể. Nhưng, rồi cũng chính mình, để mặc sự ích kỷ lấn lướt và tự ngụy biện: Phải đi xa theo nẻo mưu sinh, mới có thể chăm lo cho bản thân và gia đình tốt nhất. Đành vậy, nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi...
Chỉ duy một điều buồn, là sự tàn nhẫn của thời gian. Có mấy tháng đâu mà dường như mẹ cha già hơn trước. Biết là sinh lão bệnh tử, biết là quy luật cuộc đời, nhưng, sao có thể không chạnh lòng?! Thì, cả mẹ lẫn cha đều đã vào buổi chiều tà bóng ngả đời người. Đã đến quãng, nghĩ về sau cuối trở thành lẽ tự nhiên...
Càng thương, càng nghĩ, càng chỉ muốn mặc kệ tất cả, "về yên dưới mái nhà", ở mãi bên cạnh cha mẹ cho đến khi không còn có thể. Nhưng, rồi cũng chính mình, để mặc sự ích kỷ lấn lướt và tự ngụy biện: Phải đi xa theo nẻo mưu sinh, mới có thể chăm lo cho bản thân và gia đình tốt nhất. Đành vậy, nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi...
...
2. Vẫn đang ở trong những ngày lười hò hẹn. Nhưng, đôi khi, có lẽ do thèm cảm giác
được cùng ai đó chia sẻ thời gian, nên cũng lôi kéo vài người mua sắm, ăn uống,
xem phim... Cũng chỉ dám đánh tiếng với những cô đơn như mình, vì, vốn ko
thích và sợ làm phiền kẻ khác.
Rồi một ngày kia bị hủy hẹn, chuyện lẽ ra cũng bình
thường, không có gì đáng nói, nhất là trong nhịp sống bề bộn và khó lường này.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao, chắc do tâm tính vốn luôn phức tạp và bất thường,
đột nhiên giật mình thấy tủi thân ghê gớm. Đột nhiên nhận ra, không nên tự đánh
giá vị trí bản thân quá cao trong lòng người khác. Và thực tế là, với một kẻ cô
đơn thì lấy đâu ra sự quan tâm ưu tiên chỉ dành riêng cho mình? - Chỉ vậy thôi, mà
buồn. Gần hết một buổi chiều cuối tuần. Đa cảm, vốn là tự chuốc khổ vào thân.
...
3. Vẫn có thói quen, lâu thật lâu, sẽ lại tìm đọc những bài blog cũ, hoặc kéo timeline
của facebook về một đoạn thời gian ngẫu nhiên nào đó, và xem lại mình của ngày
tháng ấy. Xem, hồi ức, để nhận ra, có nhiều thứ đã trôi nhanh và trôi xa đến mức
nghiệt ngã. Dù là vui, hay buồn. Là hạnh phúc, hay sầu bi. Cũng đều đã qua hết
thảy.
Thỉnh thoảng, giữa lúc đó, có khi sẽ bất chợt bắt gặp những nỗi niềm cũ kỹ. Nay đã tàn tro, nhưng nhìn lại, vẫn không khỏi man mác trong lòng.
Thỉnh thoảng, giữa lúc đó, có khi sẽ bất chợt bắt gặp những nỗi niềm cũ kỹ. Nay đã tàn tro, nhưng nhìn lại, vẫn không khỏi man mác trong lòng.
...
4. Saigon đã đi sâu vào mưa. Những ngày ẩm ướt, lạnh, và tô đậm nỗi đơn côi. Công
việc cuốn mình theo, ngày nối ngày, tuần nối tuần... nhưng vẫn không thể nào lấp
kín, ở đó, sâu bên trong, cái khoảng trống mông mênh chỉ biết luôn tự mị rằng hãy
tin vào thứ gọi là duyên phận, và hạnh phúc thực sự sẽ đến sau những đợi chờ.
Tháng ngày vào mưa, lòng người cũng vào mưa. Chính quãng này trong năm luôn
là thời điểm tuyệt vời cho những cơn tự ngược ùa nhau kéo về, trong đêm tối,
trong buổi chiều xám, trong ban mai lười thức giấc, trong cả những trưa uể
oải thèm hơi ấm có thể chỉ tỏa ra từ message của ai đó một người. Không phải vô
cớ mà người ta luôn xem mùa mưa là khoảng thời gian xen lẫn cả tồi tệ và dịu
dàng.
Nhưng, dù là tồi tệ, hay dịu dàng, cũng đều không thể chống trả được. Vì mưa khiến con người yếu đuối hơn chăng?
...
5. Một bữa nọ, trong cuộc chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp đã bắt đầu thân quen,
giữa hàng loạt chủ đề không đầu không cuối, chẳng biết ai, vô tình, lại nhắc đến
mùi hương. Những mùi hương yêu chuộng của mỗi người. Những mùi hương riêng
biệt không nhầm lẫn, có được do sự kết hợp đầy ảo diệu giữa loại hương liệu nhân
tạo nào đó (nước hoa, sữa tắm, dầu gội, dưỡng thể...) và chính thứ mùi đặc
trưng của cơ thể người. Và, nhắc cả về những mùi hương trong trí nhớ. Dĩ nhiên,
với một kẻ, đã từng và luôn thừa nhận ký ức khứu giác vô cùng mạnh mẽ như
mình, không tránh khỏi tái hiện những mùi hương cũ ở trong đầu. Những câu
chuyện cũ cũng theo về...
Marc Levy, quả thật, viết không sai.
"Anh có biết là ký ức khứu giác là loại ký ức duy nhất không bao giờ
phai tàn không? Khuôn mặt của những người ta yêu thương nhất rồi cũng nhòa
dần theo thời gian, những giọng nói cũng phai mờ, nhưng mùi hương thì không bao
giờ."
...
6. Những ngày mưa tháng Sáu, không biết vì sao, cứ nhẩm đi nhẩm lại câu này: "Thế giới này mặc kệ là ai rời bỏ ai, ngày vẫn nối tiếp ngày."
6. Những ngày mưa tháng Sáu, không biết vì sao, cứ nhẩm đi nhẩm lại câu này: "Thế giới này mặc kệ là ai rời bỏ ai, ngày vẫn nối tiếp ngày."
...
* gom phức cảm, cố viết ra và trút hết vào một entry, cũng tựa như bức hình ở trên cùng, là rót mưa vào tách, để nhâm nhi một mình...
Uhm, đôi khi cảm giác bị "bỏ rơi" ngang hông lại làm mình thấy mình như một con búp bê bỏ đi bên một góc đường nào đó. Cũng chỉ là khi đó mình đang có nhiều phức cảm cô đơn thôi chứ thiên hả chả có lỗi gì cả! Nếu lại bị như vậy nữa thì 2 bàn tay mình nắm chặt lại với nhau, rồi bước vào đám đông thôi! Còi hay như vậy lắm!
ReplyDelete