(c) photo by Tatyana Tomsickova
Đang ở giữa những ngày quay cuồng. Hôm nào sớm nhất cũng 8 pm mới về đến nhà, đa số bước ra cửa công ty đã là hơn 9 pm. Những cung đường quen, trong những ngày này, lại thấy dường như dài hơn một chút. Khi mà biết rằng, đón đợi mình sau mười mấy phút cuốn cùng gió đêm, đèn đường và dòng xe xa lạ, sẽ chỉ là căn phòng quạnh quẽ. Sẽ chỉ là cái bóng của chính mình.
Lẽ ra trong nhịp điệu công việc điên rồ, trí não cạn sạch sau mỗi ngày dài hơn 8 tiếng ở văn phòng, cơ thể rệu rã và đình công, đầu óc sẽ cần ngơi nghỉ và không tài nào nhen nhóm nổi dù chỉ một tia suy nghĩ mỏng mảnh. Ấy thế mà ngược lại, trên đường về, trong bóng đêm trước khi buộc mình phải ngủ sớm để mai lại tiếp tục vật vã, và ngay cả trong mấy cơn mơ chập choạng, những phức cảm rối bời lại cứ hiển hiện rõ rệt, đan cài thành tấm lưới ảo não phủ lên tâm trí. Càng thấy sự cô đơn đáng sợ đến vô cùng. Không muốn ủy mị, nhưng chẳng thể nào khác.
"All I need's a little love in my life
All I need's a little love in the dark
A little but I'm hoping it might kick start
me and my broken heart..."
Đôi khi chỉ một chút, a little, như vậy thôi mà cả đời chẳng thấy.
Có phải vậy không?
...
* tựa đề và đoạn lyrics trích dẫn đều từ bài hát của Rixton.
No comments:
Post a Comment