Gió biết không, có loài hoa bé dại vừa mới nở những cánh mỏng manh đầu tiên. Nhưng, vì trời không thương, mùa không đãi, nên hình như nó đang vội héo tàn rồi gió à! Gió mấy khi ngừng rong chơi, hãy đến vuốt ve những cánh bay lả tả của hoa nhé, để nó yên lòng, vì biết mình - ít nhiều còn có gió nâng niu!
Gió hay không, đêm qua bất giác nhận ra, khu vườn xám của mình có thêm mấy dấu chân ngần ngại. Hình như ai đó, muốn ghé chơi thăm vườn, mà còn buông lơi vô chừng lắm. Cửa vườn thì luôn rộng mở, nhưng, cũng như gió đã biết đấy, khu vườn xám này đã hoang phế mấy mùa. Mà hình như, bản thân khu vườn cũng chẳng muốn mình được sửa sang, cũng chẳng màng bàn chân ai qua lại, hay muốn dừng chân. Ừ thì, có ghé thăm thì hãy vô thường thôi người nhé, cứ ngồi yên làm bạn với cỏ cây, thế là đủ vui vầy.
Gió đừng hỏi vì sao ta hay phiền muộn, gió đọc vị được những lo lắng, bất an trong ta mà?! Mới bừng lên chút chút hy vọng, nay lại ách tắc lo toan. Giá mà, ta cũng được như gió nhỉ?! Cứ thổi miết dặm dài thênh thênh một cõi, tự do thế thì, có gì đâu cần phải lo toan!
Tự mình chặt mất mấy ngọn thông xanh. Bây giờ, thì bóng mát không còn nữa.
Tự mình gieo mấy hạt mầm xa xỉ. Nay thì, nó đã trổ nhánh đâm chồi.
Gió đừng trách ta nữa nhé, ta biết lỗi mình...
...
Tạm thời cứ để gió cuốn đi...
No comments:
Post a Comment