Gần độ tuần nay, vì sự thăm hỏi đột ngột và lòng quyến luyến chẳng rời của bạn cảm cúm, mà, mình phải tạm dẹp bỏ thói quen truyền kỳ: Một ly cafe sữa đá vào mỗi sáng. Thay vào đó là hình thành nên một nếp sống mới cực kỳ tao nhân mặc khách: Một ly trà nóng vào mỗi sáng.
(Chú thích: trong thời buổi quay cuồng fastfood này, khái niệm Trà nóng ở đây của mình chính là một ly ... Lipton nhãn vàng túi lọc!)
Ngồi dưới cái lạnh rùng mình phả trực tiếp lên tấm thân bệnh hoạn (từ máy lạnh trong phòng), nhấm nháp ly trà nóng theo kiểu của riêng mình, quả tình, rất sảng khoái. Phần nào, xua được những suy nghĩ tăm tối còn kéo dài từ giấc mơ đêm.
...
Trước, uống cafe sữa đá, thì mỗi sáng chỉ uống cafe sữa đá. Nay, uống trà nóng, thì mỗi sáng chỉ uống mỗi trà nóng. Tính ra, mình cũng thuộc tuýp chủ nghĩa duy nhất hóa (tại một thời điểm nào đó) nhỉ? Và còn rất nhiều thứ khác nó cũng nằm trong cái khung nguyên tắc duy nhất hóa này.
Một là đủ. Cho một.
Thế nên, thực bụng là mình rất phục những bạn, có thể vừa mới nhâm nhi ly cafe sữa đá với vẻ nâng niu, thì lại có thể sì sụp với tách trà nóng cũng với vẻ nâng niu không kém. Hay thật!
Mình thì chắc không thể như thế được rồi. Mai mốt hết bệnh (rất mong cái ngày này đến gần!), chia tay bạn cảm cúm thì chắc mình cũng phải mất độ dăm bữa mới từ bỏ thói quen trà nóng mà quay về thói quen cũ được.
Nói chung là, uống hai thứ liền kề mà không trộn lẫn tạp vị, đấy là cái tài của người thưởng thức. Mình thì không đời nào làm được thế. Dở thật, nhỉ?!
(Chú thích: trong thời buổi quay cuồng fastfood này, khái niệm Trà nóng ở đây của mình chính là một ly ... Lipton nhãn vàng túi lọc!)
Ngồi dưới cái lạnh rùng mình phả trực tiếp lên tấm thân bệnh hoạn (từ máy lạnh trong phòng), nhấm nháp ly trà nóng theo kiểu của riêng mình, quả tình, rất sảng khoái. Phần nào, xua được những suy nghĩ tăm tối còn kéo dài từ giấc mơ đêm.
...
Trước, uống cafe sữa đá, thì mỗi sáng chỉ uống cafe sữa đá. Nay, uống trà nóng, thì mỗi sáng chỉ uống mỗi trà nóng. Tính ra, mình cũng thuộc tuýp chủ nghĩa duy nhất hóa (tại một thời điểm nào đó) nhỉ? Và còn rất nhiều thứ khác nó cũng nằm trong cái khung nguyên tắc duy nhất hóa này.
Một là đủ. Cho một.
Thế nên, thực bụng là mình rất phục những bạn, có thể vừa mới nhâm nhi ly cafe sữa đá với vẻ nâng niu, thì lại có thể sì sụp với tách trà nóng cũng với vẻ nâng niu không kém. Hay thật!
Mình thì chắc không thể như thế được rồi. Mai mốt hết bệnh (rất mong cái ngày này đến gần!), chia tay bạn cảm cúm thì chắc mình cũng phải mất độ dăm bữa mới từ bỏ thói quen trà nóng mà quay về thói quen cũ được.
Nói chung là, uống hai thứ liền kề mà không trộn lẫn tạp vị, đấy là cái tài của người thưởng thức. Mình thì không đời nào làm được thế. Dở thật, nhỉ?!
No comments:
Post a Comment