Wednesday, December 24, 2008

Giả định là một bức thư tình


Em,

Một mùa chờ ấm nữa lại về. Trên phố những ngày đông này, từng đôi yêu nhau đã rộn ràng vòng xe mỗi đêm, dịu dàng chia nhau lửa ấm. Giáng Sinh gần kề, thắp những ngọn đèn lung linh phố xá, và thắp những mộng mơ, ước vọng vào lòng thế nhân. Giữa những chuỗi suy tư thường nhật, con người dường như lắng lòng mình hơn một chút, vị tha hơn một chút và yêu thương nhiều hơn một chút, để hơi ấm về thật gần. Giáng Sinh ấm áp thật gần!

Chỉ riêng anh thôi, vẫn lặng lẽ như trăm nghìn ngày vẫn thế. Nói cười vỡ vụn - nhưng chỉ là những mảnh thủy tinh óng ánh vô hồn. Vì, em biết không, không có em, anh thấy chính mình còn chưa trọn vẹn, chứ nói gì đến ngày Lễ Chúa Ra Đời.

Em biết không,

Đã có những lúc, anh thấy em gần anh lắm! Đã có những lúc, chỉ một chút cố với nữa thôi, anh đã có thể nắm chặt lấy tay em và ôm vào lòng. Nhưng, không hiểu vì sao, chính trái tim - chứ không phải lý trí - lại ngăn anh lại. Có lẽ vì, anh sợ em à!

Anh sợ mình không phải thuộc về em. Chúng ta chỉ vờ là gần nhau đấy thôi, chứ thực ra thuộc về hai thế giới xa xôi lắm! Những ràng buộc tạm bợ mỗi ngày, chỉ là qua loa, là nhạt nhẽo. Chứ sâu xa trong chính mình, anh chưa tự tin đã đủ sức mạnh để bước vào thế giới của nhau.

Anh sợ những cảm xúc sâu kín trong lòng anh, chỉ là chút vô thường nhen nhóm. Một ngọn nến cháy khẽ khàng, nên chưa đủ gọi lửa xóa đêm đông. Chưa đủ cái gọi là trải qua, cái gọi là cùng hướng. Nên chưa biết có đủ để gọi tên thành yêu thương?!

Anh sợ cả chính mình, vô dụng vì không thể tự tin đứng bên em, thật gần. Không đủ xóa những nếp nhăn cõi lòng em phiền muộn. Không đủ lau khô những giọt nước mắt em òa vỡ - khi trái tim em day dứt vì một bóng hình, chẳng phải là anh!

Và, anh sợ là mình mãi chỉ là một kẻ ngại yêu, lững lờ với cảm xúc. Không rành rọt đánh vần những chữ yêu thương. Để, cứ mãi như một ngọn cỏ ven đường, lặng lẽ đón giọt sương khoé mi em rơi rớt, mà không dám một lần - dù chỉ một lần - chạm nhẹ vào khóe mi ấy - dù chỉ chạm mà thôi! Anh sợ , một kẻ khù khờ, chưa có trải nghiệm tình ái, gần trọn những năm tháng dài đơn côi, sẽ không thể biết đâu là đúng đâu là sai khi hình thành một mối quan hệ. Và, biết anh có đủ là nắng ấm, xóa trong em cơn gió mùa tê tái? Biết, trái tim em, có còn đủ chỗ để anh xin được nương náu lâu dài?

Quá nhiều nỗi sợ, nên anh thấy mình chẳng xứng bằng ai. Nên, anh sẽ không yêu em bây giờ đâu, em ạ!

Chắc em sẽ hỏi anh vì sao?

Vì anh biết, em cần thời gian - nhiều hơn thời gian anh cần từ phía em - để xóa dần những sầu muộn. Để can đảm quên dần một hình bóng. Để anh đủ can đảm, tự hứa, mình sẽ là hình bóng mới nơi tim em!

Vì anh biết, xét cho đến tận cùng, anh và em là hai kẻ giống như nhau. Đang mải miết vô vọng ngóng chờ tình yêu từ một kẻ khác. Anh chờ em, để em chờ người khác. Và cứ thế, hãy để mặc thời gian trêu đùa, cứ chờ em nhé, đến khi thôi chờ được nữa, chắc có thể, ta sẽ yêu nhau!

Em,

Không biết vì sao anh lại ngồi ngây ngô viết những dòng này. Bàn phím vẫn vang đều những thanh âm vô hồn như khi anh viết một trang báo cáo. Nhưng, trong anh, cảm xúc nhiều và khác hơn thường nhật vô cùng.

Có lẽ vì, Giáng Sinh này lạnh quá, nên anh bất giác sợ cô đơn. Và, mơ hồ tìm chút hơi ấm nhỏ nhoi bằng những dòng thư sẽ không bao giờ gửi...

Nhớ một cuốn sách mà anh thích, anh vẫn còn nguyên niềm ao ước, có em, để anh nói câu " Vì em, cả ngàn lần rồi...!"

Giáng Sinh vui vẻ và ấm áp, nhé em!


No comments:

Post a Comment