- Eh, sáng nay ăn gì đây ta?
- Ai mà bít... @_@
- Eh, trưa nay ăn gì tụi bey?
- Hem bít nữa! +_+
- Eh, chiều nay ăn gì tụi bey?
- Bít chết liền! (_ _!)
Vì cớ làm sao, chỉ mỗi chuyện tìm cái gì đấy tọng vào mồm khi đến mỗi bữa ăn, lại phức tạp dường này, nhỉ?!
Người ta, chật vật từng đồng tiền còm cõi, nên phải chạy ăn từng bữa. Lũ tụi này, có tiền đủ gọi là rủng rỉnh, mà cũng phải từng bữa chạy ăn.
Bạ đâu ăn đấy cũng chẳng được. Vớ gì nuốt nấy càng không xong. Mà cái đất Sài Gòn này chớ có phải là thâm sơn cùng cốc chi đâu, mà tìm một thứ để bịt miệng trám lòng qua cơn đói lại khó thế nhỉ?!
Nguyên căn cớ sự, chắc cũng tại lũ tụi mình. Kén cá chọn canh quá! Hay, vì cơm đường cháo chợ nhìu, đâm ra biếng nhác cả cái sự ăn - mang tính thực tiễn và thường nhật cao độ - đến nông nổi như thế này! Haizzz...
Bậc vĩ nhơn nào đó đã phán rằng: Ăn để sống chứ không phải sống để ăn. Bậc vĩ nhơn ấy quả là có đầu óc hiện sinh bậc nhất. Đồ rằng, chắc cũng phải xuất thân là một kẻ tha phương làm công cho đời như lũ chúng ta!!!
Vì rằng, từ trăm bữa đến giờ, thực tình chúng ta chỉ là ăn để sống!
Vì rằng, từ trăm bữa đến giờ, thực tình chúng ta chỉ là ăn để sống!
...
Thèm cơm nhà đến nao lòng...
No comments:
Post a Comment