Nếu như vẫn còn giữ thói quen như những ngày chưa xa lắm, khi còn ở nhà - mỗi ngày đều đặn gỡ bỏ một tờ lịch cũ - thì hôm nay, chắc đang chạm tay đến tờ lịch cuối cùng sót lại trên tường nhà. Cái cảm giác ấy - chạm tay vào ngày cuối cùng của năm - bao giờ cũng cho tôi những bâng khuâng khó tả. Chút chuếnh choáng như say với thời gian chính mình, lại sang trang.
5 năm rồi không yên ấm nếp gia đình, tôi cũng quên dần thói quen đó. Không có tờ lịch cuối nào để mình khẽ chạm tay vào. Nên, tự giả định với lòng mình, ừ thì, trên bức tường tâm trí, tờ lịch kia đã là cuối năm rồi đấy, tôi ơi! Ừ thì, lại qua hết một năm...
Dù là giả định, nhưng chút rưng rưng, chút chuếnh choáng trong tôi vẫn rõ nét lắm. Một phần, vì trí tưởng tượng bản thân phong phú vô kể. Một phần, vì hình như, lại xa xót với thời gian (?!?)
...
Lại qua hết một năm... Những cơn gió vô thường lướt ào ạt, mải miết. Sót lại chính ta - cũng như tờ lịch cuối - bên lề năm tháng chính mình. Bao giờ thì tờ-lịch-ta sẽ rơi???
...
Cứ vào ngày cuối năm thế này, cũng như bao người, tôi thường hay nghĩ ngợi mông lung. Và, cố ngoái nhìn lại con đường năm cũ, xem chính mình đã được gì, mất gì. Nhưng xin phép, giữ lấy những lan man được - mất kia cho riêng mình. Vì, tôi sợ nếu trút hết ra đây, tôi sẽ lại quanh quẩn cùng mùa xưa vừa tan, không biết có giữ lửa đủ cho mình đi về phía ngày mai. Thế thôi, giữ ở sâu lòng. Để những khoảng trắng một mình, tôi sẽ tự chiêm nghiệm chính tôi. Để có vơ vẩn, để có ngu khờ, để có thất bại, để có nhục nhã thân phận... cũng chỉ mình tôi biết, mình tôi hay. Hãy xem như, tôi là một kẻ sỉ, cố giữ lại chút danh giá ngày cuối năm này.
...
Cũng tự hỏi lòng mình, hết năm rồi kìa, có cảm giác chi không?! Ừ thì, cũng lại lao xao hồ nước tâm tư như có một viên sỏi nhỏ vừa rơi xuống đâu đây. Một viên sỏi vừa rơi xuống đâu đây... Nhưng thực tâm, không hề tiếc nuối hay níu giữ. Vì, tự thân mình biết, nếu còn ở lại mãi trong ngày tháng cũ - thì những sai lầm, những cứu chuộc cũng có thực thi được đâu, khi bản chất mình đã là thế?! Có nghĩa là, dẫu có kéo dài thời gian ngày tháng cũ, thì ta vẫn là ta trong thời gian đó, ta liệu có sửa chữa được gì?!
Vậy thì thôi, tiếc và níu kéo làm chi?!
...
Hãy xem, ví von năm cũ như một người tình nhiều sầu muộn. Đã bên nhau suốt một thời gian dài, nhưng, ta không còn thích hợp cho nhau nữa. Thế thì, ta chia tay nhau vậy, người yêu nhé! Đừng day dứt, đừng não nuột lời tiếc than. Chia tay nhau một cách sòng phẳng và rạch ròi.
Trả lại hết cho em, những ngày tháng cũ, ta bước vội về phía mùa mới. Ơ kìa, cô nàng duyên xinh khoác áo hy vọng, mang tên 2009 đã đang ngay thềm cửa đón chờ...
...
Nhưng đừng bao giờ vội nghĩ, ta là kẻ không chung thủy với quá khứ chính mình!
5 năm rồi không yên ấm nếp gia đình, tôi cũng quên dần thói quen đó. Không có tờ lịch cuối nào để mình khẽ chạm tay vào. Nên, tự giả định với lòng mình, ừ thì, trên bức tường tâm trí, tờ lịch kia đã là cuối năm rồi đấy, tôi ơi! Ừ thì, lại qua hết một năm...
Dù là giả định, nhưng chút rưng rưng, chút chuếnh choáng trong tôi vẫn rõ nét lắm. Một phần, vì trí tưởng tượng bản thân phong phú vô kể. Một phần, vì hình như, lại xa xót với thời gian (?!?)
...
Lại qua hết một năm... Những cơn gió vô thường lướt ào ạt, mải miết. Sót lại chính ta - cũng như tờ lịch cuối - bên lề năm tháng chính mình. Bao giờ thì tờ-lịch-ta sẽ rơi???
...
Cứ vào ngày cuối năm thế này, cũng như bao người, tôi thường hay nghĩ ngợi mông lung. Và, cố ngoái nhìn lại con đường năm cũ, xem chính mình đã được gì, mất gì. Nhưng xin phép, giữ lấy những lan man được - mất kia cho riêng mình. Vì, tôi sợ nếu trút hết ra đây, tôi sẽ lại quanh quẩn cùng mùa xưa vừa tan, không biết có giữ lửa đủ cho mình đi về phía ngày mai. Thế thôi, giữ ở sâu lòng. Để những khoảng trắng một mình, tôi sẽ tự chiêm nghiệm chính tôi. Để có vơ vẩn, để có ngu khờ, để có thất bại, để có nhục nhã thân phận... cũng chỉ mình tôi biết, mình tôi hay. Hãy xem như, tôi là một kẻ sỉ, cố giữ lại chút danh giá ngày cuối năm này.
...
Cũng tự hỏi lòng mình, hết năm rồi kìa, có cảm giác chi không?! Ừ thì, cũng lại lao xao hồ nước tâm tư như có một viên sỏi nhỏ vừa rơi xuống đâu đây. Một viên sỏi vừa rơi xuống đâu đây... Nhưng thực tâm, không hề tiếc nuối hay níu giữ. Vì, tự thân mình biết, nếu còn ở lại mãi trong ngày tháng cũ - thì những sai lầm, những cứu chuộc cũng có thực thi được đâu, khi bản chất mình đã là thế?! Có nghĩa là, dẫu có kéo dài thời gian ngày tháng cũ, thì ta vẫn là ta trong thời gian đó, ta liệu có sửa chữa được gì?!
Vậy thì thôi, tiếc và níu kéo làm chi?!
...
Hãy xem, ví von năm cũ như một người tình nhiều sầu muộn. Đã bên nhau suốt một thời gian dài, nhưng, ta không còn thích hợp cho nhau nữa. Thế thì, ta chia tay nhau vậy, người yêu nhé! Đừng day dứt, đừng não nuột lời tiếc than. Chia tay nhau một cách sòng phẳng và rạch ròi.
Trả lại hết cho em, những ngày tháng cũ, ta bước vội về phía mùa mới. Ơ kìa, cô nàng duyên xinh khoác áo hy vọng, mang tên 2009 đã đang ngay thềm cửa đón chờ...
...
Nhưng đừng bao giờ vội nghĩ, ta là kẻ không chung thủy với quá khứ chính mình!
No comments:
Post a Comment