Cánh cửa gỗ nâu sẫm thơm mùi mùa xuân vừa mở ra, thoáng nghe tiếng cười nhè nhẹ mà ngân nga của Mẹ lan theo gió, Ruby chạy ùa xuống các bậc thang, nhanh như một chú sóc nhỏ. Chú sóc nhỏ quấn mình trong chiếc váy kẻ tinh tươm, với đôi má phúng phính hương caramel, ào đến ôm chân người Mẹ vừa về đến nhà. Mắt ngân ngấn, đôi môi nhỏ chúm chím tự nhiên òa lên tiếng thút thít.
Người Mẹ ngồi ngay xuống nơi thềm cửa, ôm lấy Ruby, nâng gương mặt bé xinh đang bắt đầu nhòe nhoẹt nước mắt và lo lắng hỏi:
- Sao thế này con yêu? Ruby của mẹ sao lại khóc thế này? Có chuyện gì thế con?
Những tiếng nói nũng nịu có phần tức tưởi vang lên:
- Hix hix, mẹ ơi, ngày mai lớp tổ chức buổi dã ngoại, con rất muốn được đi chơi cùng các bạn!
- Hôm trước con đã mang giấy báo của cô giáo về cho bố mẹ xem rồi mà. Và cả bố và mẹ đều đồng ý cho con đi chơi cùng các bạn còn gì?!
- Nhưng mà, bây giờ con hông muốn đi nữa. Vì, có bạn Dery đi cùng nữa! Bạn Dery ấy, mẹ nhớ không, cái tay đã bắt nạt con và dám méc cô giáo những điều không đúng về con ấy! Con ghét bạn đó, con không muốn đi chơi cùng mà có mặt bạn đó đâu! Nhưng mà nếu con bỏ lỡ chuyến đi chơi lần này, thì tiếc quá! Hix hix...
- Vậy là con gái yêu của mẹ đang lưỡng lự đúng không?
- Dạ! - Đôi mắt hấp háy vẫn còn lung ling mấy giọt sương muộn.
- Này nhé, mẹ sẽ hỏi con thế này... Con đi chơi, ngoài bạn Dery ra, còn có ai nữa nè?
- Dạ, có tất cả các bạn khác! Có Jenny, Katie, Henry, Samy... nhìu nhìu lắm mẹ ạ!
- Uhm. Vậy con đi chơi để cho ai vui?
- Dạ con vui! Mấy bạn con vui! Cô giáo chắc cũng vui! Cả lớp đều vui!
- Vậy nếu con không đi, ai sẽ buồn?
- Con buồn! Mấy bạn thân con chắc cũng buồn?!
- Vậy nếu con đi, bạn Dery có vui không? Còn nếu con không đi, bạn Dery có buồn không?
- Dạ, ... không! - Ruby rụt rè nhìn mẹ.
- Vậy thì, tại sao con lại phải giam mình ở nhà, lãng phí một ngày đi chơi tuyệt diệu cùng những người bạn thân thiết - chỉ vì, con không thích bạn Dery? Điều đó, có làm cho con, bạn bè con vui không???
Ruby ra chiều nghĩ ngợi lung lắm. Rồi cô bé rướn người lên, hôn nhẹ lên má mẹ mình. Con sóc nhỏ trong bộ váy kẻ lại ào đi như cơn gió. Lên đến bậc cầu thang nơi cửa phòng mình, Ruby mới quay lại và thỏ thẻ:
- Con biết rồi!
Người Mẹ mỉm cười trìu mến.
...
Bước vào gian bếp tường ốp gạch men trắng. Người Mẹ nhấc máy điện thoại lên, và cất tiếng:
"Ừ mấy bồ hả, mai mình sẽ đi pinic cùng mọi người. Dù sao thì, có lão Albert ở đấy không cũng đâu là vấn đề đúng không nè?! Miễn tụi mình vui với nhau là được rồi! Phải thế!"
...
Người Mẹ ngồi ngay xuống nơi thềm cửa, ôm lấy Ruby, nâng gương mặt bé xinh đang bắt đầu nhòe nhoẹt nước mắt và lo lắng hỏi:
- Sao thế này con yêu? Ruby của mẹ sao lại khóc thế này? Có chuyện gì thế con?
Những tiếng nói nũng nịu có phần tức tưởi vang lên:
- Hix hix, mẹ ơi, ngày mai lớp tổ chức buổi dã ngoại, con rất muốn được đi chơi cùng các bạn!
- Hôm trước con đã mang giấy báo của cô giáo về cho bố mẹ xem rồi mà. Và cả bố và mẹ đều đồng ý cho con đi chơi cùng các bạn còn gì?!
- Nhưng mà, bây giờ con hông muốn đi nữa. Vì, có bạn Dery đi cùng nữa! Bạn Dery ấy, mẹ nhớ không, cái tay đã bắt nạt con và dám méc cô giáo những điều không đúng về con ấy! Con ghét bạn đó, con không muốn đi chơi cùng mà có mặt bạn đó đâu! Nhưng mà nếu con bỏ lỡ chuyến đi chơi lần này, thì tiếc quá! Hix hix...
- Vậy là con gái yêu của mẹ đang lưỡng lự đúng không?
- Dạ! - Đôi mắt hấp háy vẫn còn lung ling mấy giọt sương muộn.
- Này nhé, mẹ sẽ hỏi con thế này... Con đi chơi, ngoài bạn Dery ra, còn có ai nữa nè?
- Dạ, có tất cả các bạn khác! Có Jenny, Katie, Henry, Samy... nhìu nhìu lắm mẹ ạ!
- Uhm. Vậy con đi chơi để cho ai vui?
- Dạ con vui! Mấy bạn con vui! Cô giáo chắc cũng vui! Cả lớp đều vui!
- Vậy nếu con không đi, ai sẽ buồn?
- Con buồn! Mấy bạn thân con chắc cũng buồn?!
- Vậy nếu con đi, bạn Dery có vui không? Còn nếu con không đi, bạn Dery có buồn không?
- Dạ, ... không! - Ruby rụt rè nhìn mẹ.
- Vậy thì, tại sao con lại phải giam mình ở nhà, lãng phí một ngày đi chơi tuyệt diệu cùng những người bạn thân thiết - chỉ vì, con không thích bạn Dery? Điều đó, có làm cho con, bạn bè con vui không???
Ruby ra chiều nghĩ ngợi lung lắm. Rồi cô bé rướn người lên, hôn nhẹ lên má mẹ mình. Con sóc nhỏ trong bộ váy kẻ lại ào đi như cơn gió. Lên đến bậc cầu thang nơi cửa phòng mình, Ruby mới quay lại và thỏ thẻ:
- Con biết rồi!
Người Mẹ mỉm cười trìu mến.
...
Bước vào gian bếp tường ốp gạch men trắng. Người Mẹ nhấc máy điện thoại lên, và cất tiếng:
"Ừ mấy bồ hả, mai mình sẽ đi pinic cùng mọi người. Dù sao thì, có lão Albert ở đấy không cũng đâu là vấn đề đúng không nè?! Miễn tụi mình vui với nhau là được rồi! Phải thế!"
...
No comments:
Post a Comment