Sáng nay chở con gái yêu đi dự lễ Tổng kết năm học ở trường. Trên xe, con gái cứ ríu rít suốt cả chặng đường đi - nghe như tiếng chim sớm gọi mùa xuân. Sau cả năm đằng đẵng miệt mài, chăm chỉ học hành, Lễ Tổng kết năm học thực sự là một ngày hội với con gái. Và, con gái đang náo nức, hồi hộp không biết mình sẽ được nhận quà thưởng gì - xứng đáng với công sức học tập của mình. Con gái thỏ thẻ bằng giọng nói trong vắt: "Bố biết không, năm nay con học giỏi lắm nhé! Điểm số của con cao nhất nhì lớp đấy! Chắc con sẽ được nhiều quà lắm bố nhỉ?!". Bố mỉm cười, gật nhẹ đầu, lòng cũng râm ran vui.
Nắng trên cao nhè nhẹ, mướt xanh bầu trời, lững lơ mây trắng.
Lễ Tổng kết năm học thật rộn ràng. Con gái yêu của bố bước duyên dáng đôi bàn chân bé xinh lên bục nhận thưởng. Đôi mắt hấp háy ánh lên niềm trông đợi, môi thì chúm chím nụ cười. Quà tặng đến tay bé rồi, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Nhưng rồi, ánh mắt con gái tự nhiên ngỡ ngàng một nỗi ngạc nhiên nào đó, rồi vỡ òa thành niềm thất vọng. Rõ rệt đến mức làm nhói lòng bố một cái. Con gái yêu chạy ào xuống, sà đến bên bố, và mắt thủy tinh bắt đầu ngân ngấn mấy giọt mưa xuân. Con gái yêu thổn thức:
- "Bố ơi, bố xem kìa, sao con cũng học giỏi, con cũng điểm cao, mà quà thưởng của con lại ít nhất trong đám bạn bè? Có bạn còn chẳng chịu học hành gì cả, suốt ngày con chỉ thấy bạn ấy lười nhác, ăn chơi thôi, mà quà thưởng của bạn ấy nhiều gấp mấy lần của con. Con hông chịu đâu, vậy là sao hả bố?!"
Bố chỉ biết im lặng, nhìn đôi má tròn bầu bĩnh giờ đã ướt nhòe vì nước mắt. Rồi, ôm con gái yêu vào lòng vỗ về. Biết nói gì bây giờ, biết giải thích thế nào? Chẳng lẽ, bố lại huỵch toẹt ra với con gái rằng, cuộc đời này luôn luôn bất công và tréo ngoe một cách nực cười thế đấy con ạ. Con cũng chẳng cần quái gì mà nỗ lực học hành nữa, vì có ai ghi nhận đúng công sức con đâu. (???)
Hiển nhiên, cái cuộc đời ngày một thối tha lẽ công bằng này là vậy, nhưng, tư cách một người bố thì không thể nói thế được.
Nắng trên cao nhè nhẹ, mướt xanh bầu trời, lững lơ mây trắng.
Lễ Tổng kết năm học thật rộn ràng. Con gái yêu của bố bước duyên dáng đôi bàn chân bé xinh lên bục nhận thưởng. Đôi mắt hấp háy ánh lên niềm trông đợi, môi thì chúm chím nụ cười. Quà tặng đến tay bé rồi, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Nhưng rồi, ánh mắt con gái tự nhiên ngỡ ngàng một nỗi ngạc nhiên nào đó, rồi vỡ òa thành niềm thất vọng. Rõ rệt đến mức làm nhói lòng bố một cái. Con gái yêu chạy ào xuống, sà đến bên bố, và mắt thủy tinh bắt đầu ngân ngấn mấy giọt mưa xuân. Con gái yêu thổn thức:
- "Bố ơi, bố xem kìa, sao con cũng học giỏi, con cũng điểm cao, mà quà thưởng của con lại ít nhất trong đám bạn bè? Có bạn còn chẳng chịu học hành gì cả, suốt ngày con chỉ thấy bạn ấy lười nhác, ăn chơi thôi, mà quà thưởng của bạn ấy nhiều gấp mấy lần của con. Con hông chịu đâu, vậy là sao hả bố?!"
Bố chỉ biết im lặng, nhìn đôi má tròn bầu bĩnh giờ đã ướt nhòe vì nước mắt. Rồi, ôm con gái yêu vào lòng vỗ về. Biết nói gì bây giờ, biết giải thích thế nào? Chẳng lẽ, bố lại huỵch toẹt ra với con gái rằng, cuộc đời này luôn luôn bất công và tréo ngoe một cách nực cười thế đấy con ạ. Con cũng chẳng cần quái gì mà nỗ lực học hành nữa, vì có ai ghi nhận đúng công sức con đâu. (???)
Hiển nhiên, cái cuộc đời ngày một thối tha lẽ công bằng này là vậy, nhưng, tư cách một người bố thì không thể nói thế được.
No comments:
Post a Comment