Tuesday, January 20, 2009

Viết cho em


Lẽ ra anh đã có thể yêu em - hoặc giả tiếp tục yêu em bằng những suy tưởng thầm kín của riêng mình. Nhưng rồi, mới đây thôi, anh đã ngộ ra rằng, thực tế là hình như đã đến lúc phải dừng lại.

Vì, trong khi anh trải thảm hoa đón em vào những cơn mơ dịu ngọt, thì em cứ tiếp tục nhợt lạt nụ cười và giẫm đạp lên lòng anh, để đi tìm cho mình một cơn mơ khác - mà em cho là tương thích với trái tim em hơn. Đã thôi đâu, em còn bỡn cợt chính những xúc cảm cá nhân dào dạt trong anh, những khi mình gần bên.

Đúng là, anh không nói thì làm sao em biết đâu đùa đâu thật. Nhưng anh đã hay, trái tim em chỉ thích giữ tổn thương cho riêng mình, mà không màng đến là, nó đã tổn thương anh không kém.

Và anh tự đánh giá đúng đẳng cấp bản thân là: một kẻ hoang tưởng.

Thế nên, anh tự buộc mình ngắt cầu dao hệ thống cả chuỗi phản ứng phức tạp - đã cấu thành, phát triển và nhập nhằng suốt độ mấy tháng nay. Tắt ngúm mơ tưởng hão huyền.

Còn trơ lại anh, co ro đến tội nghiệp - nhìn em bằng đôi mắt ráo hoảnh và tiếng nói cười vô vị. Từ giờ cho đến bao giờ.

...


No comments:

Post a Comment