Wednesday, January 7, 2009

Thôi thì, cứ lặng lẽ một mình mình đau...



...
Vì những cơn gió xuân chưa kịp về
trọn vẹn
Mỏng manh mấy đóa hoa mùa chưa kịp nở chào xuân
Nên ta ngỡ
vẫn còn ngày tháng cũ
Lòng cũng thôi mong ngóng ân cần...

Vì những giấc mơ cứ mãi chập chờn
không rõ hình dung
Nhòe nhoẹt cảm xúc ướt cả ban mai
tỉnh giấc
Nên ta cứ vờ tin, đó là những điều không thật
Ừ thôi, cần chi phải kiếm tìm...

Vì lý trí cứ hoài mâu thuẫn với trái tim
Gắng gượng tìm sự đồng thuận giữa muôn vàn lý lẽ - cảm giác
Nên tâm hồn - vốn nhiều âu lo - càng thêm ngột ngạt
Thở dài một tiếng,
rồi buông lơi...

Vì khát khao cố chôn sâu trong tim,
hóa ra lại là một cánh chim trời
Được gió là bay tan vào hư không
mải miết...
Nên dẫu bản thân tự biết
rồi mình, chắc chắn mình sẽ hối tiếc
Cũng đành đổ lỗi trời xa...

Vì cứ nhập nhằng ngay trong chính những xót xa
Không phân định buồn - vui, thoáng qua - day dứt
Không dám một lần
bước từ mơ ra thực
Thế thì,
nói chi viển cảnh mai sau...

Vì cứ mãi là những hoang tưởng về nhau
Một trái tim cứ chờ một trái tim - trái tim lại đang chờ một trái tim khác
Nên hãy cứ là những trầm bổng vô tri bên cạnh nhau
trong một bản nhạc
Đừng cố lỗi nhịp đời nhau...

Thôi thì, cứ lặng lẽ một mình mình đau...
Vì người có hay, hay người không biết
cũng chỉ là như thế
Cũng chỉ
may lắm là vài bâng khuâng thương tiếc
Mà mình thì có cần đâu?!

Thôi thì, cứ lặng lẽ một mình mình đau...!!!

No comments:

Post a Comment