Thursday, January 29, 2009

Những con đường đang ngắn lại...


Mùng 3 Tết. Mới cùng cả nhà về quê nội. Con đường chục năm mưa nắng, vẫn thế, chẳng đổi thay nhiều. Tự dưng, lại dâng lên đôi điều nghĩ ngợi. Về những con đường.

...

Hồi còn bé tẻo tèo teo, ngồi sau lưng xe cha như một con mèo nhỏ, hành trình 18km về quê nội là cả một cuộc phiêu lưu đằng đẳng, đầy những bất ngờ chờ đón. Và đối với chiếc cub 50 cọc cạch ngày đó, 18km là một thử thách thực sự. Trong ký ức bé mọn những ngày xưa, còn mãi đó nỗi ám ảnh vì con đường sỏi đá loang lổ, chạy hoài không thấy tới. Với chú bé choắt ấy, đường về quê nội mới dịu vợi làm sao!

Bây giờ, chạy thong dong thả hồn cùng những khung ảnh đồng quê mướt xanh hai bên đường, chừng hơn nửa tiếng đã về đến tận hiên nhà nội. Cũng 18km đó. Cũng những khúc quanh co. Cũng những chặng gập ghềnh. Cũng con phà nhỏ qua sông. Cũng con đường quê dằn xóc khôn lường. Mà sao, thấy 18km bây giờ ngắn thế!

Có lẽ vì, đã đi qua những con đường dài hàng trăm cây số, nên 18km về quê giờ chỉ còn là chút xíu cách trở không đáng bận tâm. Càng lớn, càng đi qua những đường dài, thì những con đường xưa càng ngắn lại.

...

Trộm nghĩ, cuộc đời cứ thế mê mải. Đi cho hết những nẻo đường vô tận, để lớn hơn trong ta khát khao chinh phục những con đường dài rộng. Ta lớn hơn khi đi qua những con đường.

Những con đường ngày xưa giờ cảm thấy "cũn cỡn" làm sao! Mà, đi hoài đi mãi vẫn không tìm thấy ngày xưa ấy... Lạ nhỉ?!

...

Những con đường địa lý thì cứ dần ngắn hơn trong cảm nhận của ta. Còn có những con đường phi-địa-lý thì cứ dài mải miết...

...



No comments:

Post a Comment