Friday, January 16, 2009

A Sửu vui Dạ Yến


Hình chỉ mang tính chất minh họa

Sau ngần ấy thời gian cày sâu cuốc bẫm, hết chăm ruộng ta lại chuyển qua lo đồng người, dù cuối năm thất mùa, nhưng lòng thì khấp khởi niềm hân hoan - với tâm lý đua đòi cho bằng chúng bạn - A Sửu một phen liều mạng: Lên Sài Gòn dự yến tiệc tân niên.
Nhớ hồi năm ngoái, nghe phong thanh Dạ Yến Vui Ngất Giời hoành hoành tráng tráng, cộng thêm cái mồm xinh xẩu tán tụng liên miên của con A Tí (vì nó cũng lần đầu được vác lúa vào chốn cao sang), thằng Sửu nhà ta, thực bụng, cũng đâm ra mơ mộng. Hy vọng hão là ngày này năm tới, mình cũng được mồm toe mắt tít lết tha lết thết trên thảm đỏ thảm điếc gì gì đấy cho thỏa cơn mê đắm: 1 lần được làm người cao cấp.
Và năm nay, thằng Sửu chăm chỉ lắm lắm, cả năm nai lưng cày cuốc, mộng về Dạ Yến Vui Ngất Giời - với mường tượng mênh mông biển trời của một đầu óc hạn hẹp: Dạ Yến sẽ lộng lẫy thế này, sẽ hoành tráng thế kia; áo xanh đỏ tím vàng sẽ lung ling choáng ngợp phải biết; phải nói nói cười cười thế nào cho đúng phép người cao cấp... vân vân và vân vân... Rồi thì, ngày giờ đã điểm. Như đúng kỳ thiếu nữ hàng tháng, không quá nhiều sai lỗi, Dạ Yến Vui Ngất Giời tưng bừng khai hội.
Bó mình trong bộ cánh trịnh trọng bất ngờ và sang cả quá cỡ thợ mộc, A Sửu ta hầm hố đặt đôi chân mòn vẹt mơ tưởng vào Lãnh Địa Trắng. Hoan hỉ tột độ, mồm cười toe toét đầy duyên dáng, Sửu ta choáng ngất với Dạ Yến Vui Ngất Giời. Hoàn toàn choáng ngất!
Vì... vui. Ừ thì... vui!
Đúng là lộng lẫy, đúng là hoành tráng. Đúng là xiêm ý áo lụa áo là. Đúng là nói nói cười cười theo lối người cao cấp. Đúng là vui vui sướng sướng vì những niềm vui hết sức bất ngờ. Nhưng, thằng Sửu không quen.
Nó quen với đồng thơm rơm rạ, quen với tiếng nói cười vỡ gió tràn đê. Quen với những câu nói đất thô ấm nồng. Nên, đâm ra nó sợ mấy gương mặt kiểu ma nơ canh lồng khung kiếng thế này.
Nhiều ma nơ canh quá. Mấy nụ cười tươi màu như mấy bông hoa nhựa bọc bao ni lông, tinh tươm, sạch sẽ, làm thằng Sửu thấy mệt người. Mấy cặp sừng phát sáng trong đêm lập lòe, cũng làm nó lo sợ. Hóa ra, người cao cấp là phải thế, dưới ánh đèn rực rỡ, phải cười tươi lịch lãm, nhìn nhau bằng ánh mắt đung đưa lúng liếng thân ái và đoàn kết. Còn khi ánh điện tắt đi rồi, những cặp sừng trắng muốt mới hiện ra. Rõ rành rành...!
Mai về với xóm ấp miệt vườn, thằng Sửu sẽ ra đồng nói với mấy bác trâu già đang thong dong gặm lúa: Thấy thế, mà bác còn đáng yêu hơn khối mấy chú trâu sừng dạ quang trên Xì Gòn đấy bác ạ!
...
(Viết nhảm cho dzui, chứ thực tâm thằng Sửu cũng chẳng có gì mà không hài lòng với Dạ yến Vui Ngất Giời cả. Có lẽ, chỉ xuất phát từ tính cả nghĩ. Và, vì có những thứ thấy không trọn vẹn. Thế thôi!)

No comments:

Post a Comment