Đêm qua vô tình hữu duyên với chương trình "Một thuở yêu đàn" tại cafe Một thuở.
Trong không gian thoáng đãng, gió dịu nhẹ ấp ủ chút lạnh lùng se sắt, vầng trăng 16 sáng tràn viên mãn trên nền trời đêm, ngồi lặng im, nhấm nháp ly cafe sữa thơm lừng khứu giác, nghe những cô chú bác trải lòng cùng mấy bài tình ca xưa cũ, thấy thanh thản lạ lùng!
Ánh đèn điện được hạn chế tối da. Trên mỗi bàn là một ngọn đèn dầu được bao bọc khéo léo bởi khung 4 hình ảnh Sài Gòn xưa. Ngồi trong thứ ánh sáng lung linh mờ ảo, ngắm những hình ảnh tái hiện quá khứ, thấy mình chợt cũ người. Cũ người, mà bình yên!
Những tiếng hát chở nặng nỗi niềm năm tháng của những vị khách trung niên cất lên, giản dị mà bay bổng, khẽ khàng mà lay động, vang vang trong gió đêm. Lác đác vài vị khách thanh niên như chúng tôi - chưa đủ trải nghiệm để thấu hết từng xúc cảm, chỉ biết khẽ rung động cùng không gian tràn tiếng tơ xưa này. Còn lại, hầu hết đều là những những cô chú bác trung niên; những người đều đang thả mình theo từng lời ca tiếng nhạc - vì chắc rằng, họ thấy lại một phần đời mình trong đó. Chắc rằng, họ đang mơ màng về năm xưa tháng cũ - ký ức mênh mang một thuở, vẫn còn là những dấu nhớ tươi màu.
Giá mà, độ mấy chục năm nữa, mình cùng những bạn tâm giao, sẽ có cho riêng ngày chiều tắt nắng, những đêm miên man say nhạc và hoài cổ thật bình an như thế này!
...
Sau 2 ngày thảnh thơi tận hưởng niềm vui tại Vũng Tàu, cafe đêm qua như một dấu chấm tròn trịa kết thúc những ngày cuối tuần ấm áp của mình. Một dấu chấm kết thật dịu dàng!
Trong không gian thoáng đãng, gió dịu nhẹ ấp ủ chút lạnh lùng se sắt, vầng trăng 16 sáng tràn viên mãn trên nền trời đêm, ngồi lặng im, nhấm nháp ly cafe sữa thơm lừng khứu giác, nghe những cô chú bác trải lòng cùng mấy bài tình ca xưa cũ, thấy thanh thản lạ lùng!
Ánh đèn điện được hạn chế tối da. Trên mỗi bàn là một ngọn đèn dầu được bao bọc khéo léo bởi khung 4 hình ảnh Sài Gòn xưa. Ngồi trong thứ ánh sáng lung linh mờ ảo, ngắm những hình ảnh tái hiện quá khứ, thấy mình chợt cũ người. Cũ người, mà bình yên!
Những tiếng hát chở nặng nỗi niềm năm tháng của những vị khách trung niên cất lên, giản dị mà bay bổng, khẽ khàng mà lay động, vang vang trong gió đêm. Lác đác vài vị khách thanh niên như chúng tôi - chưa đủ trải nghiệm để thấu hết từng xúc cảm, chỉ biết khẽ rung động cùng không gian tràn tiếng tơ xưa này. Còn lại, hầu hết đều là những những cô chú bác trung niên; những người đều đang thả mình theo từng lời ca tiếng nhạc - vì chắc rằng, họ thấy lại một phần đời mình trong đó. Chắc rằng, họ đang mơ màng về năm xưa tháng cũ - ký ức mênh mang một thuở, vẫn còn là những dấu nhớ tươi màu.
Giá mà, độ mấy chục năm nữa, mình cùng những bạn tâm giao, sẽ có cho riêng ngày chiều tắt nắng, những đêm miên man say nhạc và hoài cổ thật bình an như thế này!
...
Sau 2 ngày thảnh thơi tận hưởng niềm vui tại Vũng Tàu, cafe đêm qua như một dấu chấm tròn trịa kết thúc những ngày cuối tuần ấm áp của mình. Một dấu chấm kết thật dịu dàng!
No comments:
Post a Comment