Friday, January 30, 2009

Xuân đương qua


Mới đó mà đã mùng 4 Tết. Những ngày xuân lướt nhanh tựa khoảnh khắc pháo hoa nở bừng đêm trừ tịch. Ngắn ngủi thật, mà cũng thoáng chút dư âm...

Tết này vui. Một cái vui vì những trải nghiệm vừa đủ trọn vẹn: ấm áp gia đình, rộn rã bạn bè. Thấy may mắn thay!

Ngồi viết những dòng này, ánh nắng chiều bảng lảng đang lấp lánh ngoài hiên trước. Những ngày bình yên, bản thân luôn mong thời gian thật chậm. Nhưng, nào đổi khác được gì?! Như con nắng chiều tàn ấy, dù muốn hay không cũng buông rơi mỗi hoàng hôn lững thững không ưu phiền. Tâm an, nên tạm thời cứ mặc kệ thời gian...

Đang cố níu kéo từng giây phút yên lành ngày Tết gia đình. Níu kéo những điều giản dị nhất: bữa cơm vui đầm ấm, ngày hai buổi đưa đón mẹ đi làm, cười đùa cùng em gái, giòn giã những bữa tiệc vui thân ái với bạn bè... Níu kéo vô tư - dù có là vô tư giả vờ.

Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua...

... Mấy ngày nữa thôi, lại thả trôi mình theo mạch sống thường nhật. Phố bộn bề sẽ lại cuốn mất những tự hài lòng với hiện tại, cuốn mất những bình an riêng tư.

Sắp hết xuân rồi.

Hay, đã hết xuân mất rồi, nhỉ?!?




Thursday, January 29, 2009

Những con đường đang ngắn lại...


Mùng 3 Tết. Mới cùng cả nhà về quê nội. Con đường chục năm mưa nắng, vẫn thế, chẳng đổi thay nhiều. Tự dưng, lại dâng lên đôi điều nghĩ ngợi. Về những con đường.

...

Hồi còn bé tẻo tèo teo, ngồi sau lưng xe cha như một con mèo nhỏ, hành trình 18km về quê nội là cả một cuộc phiêu lưu đằng đẳng, đầy những bất ngờ chờ đón. Và đối với chiếc cub 50 cọc cạch ngày đó, 18km là một thử thách thực sự. Trong ký ức bé mọn những ngày xưa, còn mãi đó nỗi ám ảnh vì con đường sỏi đá loang lổ, chạy hoài không thấy tới. Với chú bé choắt ấy, đường về quê nội mới dịu vợi làm sao!

Bây giờ, chạy thong dong thả hồn cùng những khung ảnh đồng quê mướt xanh hai bên đường, chừng hơn nửa tiếng đã về đến tận hiên nhà nội. Cũng 18km đó. Cũng những khúc quanh co. Cũng những chặng gập ghềnh. Cũng con phà nhỏ qua sông. Cũng con đường quê dằn xóc khôn lường. Mà sao, thấy 18km bây giờ ngắn thế!

Có lẽ vì, đã đi qua những con đường dài hàng trăm cây số, nên 18km về quê giờ chỉ còn là chút xíu cách trở không đáng bận tâm. Càng lớn, càng đi qua những đường dài, thì những con đường xưa càng ngắn lại.

...

Trộm nghĩ, cuộc đời cứ thế mê mải. Đi cho hết những nẻo đường vô tận, để lớn hơn trong ta khát khao chinh phục những con đường dài rộng. Ta lớn hơn khi đi qua những con đường.

Những con đường ngày xưa giờ cảm thấy "cũn cỡn" làm sao! Mà, đi hoài đi mãi vẫn không tìm thấy ngày xưa ấy... Lạ nhỉ?!

...

Những con đường địa lý thì cứ dần ngắn hơn trong cảm nhận của ta. Còn có những con đường phi-địa-lý thì cứ dài mải miết...

...



Thursday, January 22, 2009

Đếm ngược chờ xuân...

... dù, đã nhận thức được một thực tế phũ phàng rằng, độ chừng gần mươi năm gần đây, ngày Tết quê em đã không còn xinh tươi lúng liếng, hay ăm ắp không khí mùa xuân như thuở xưa nữa!

Và, em đã thôi mơ mộng hão, hay trông đợi vào những ngày Tết đậm chất xuân - như tiềm thức còn sót lại. Nhưng thú thực, vẫn yêu Tết một cách khờ khạo và đôi khi, hay lục lọi trí não bản thân, để tìm lại những ngày xuân đậm đà đã xa mất lâu rồi.

Cái cốt lõi nhất của khái niệm Tết - trong em đã tìm thấy, và tin rằng vẫn còn giữ nguyên chân giá trị - đơn giản chỉ là, Tết thì được sum vầy gia đình. Suy cho cùng, có lẽ nỗi nhớ nhà và niềm cô đơn của một cánh chim di thê mòn mỏi hơn 5 năm trời nay, đã tạo nên một niềm trông ngóng Tết thực sâu sắc. Mà khác biệt như thế!

Em chỉ mong có một cái Tết thế này: Những bữa cơm gia đình đầm ấm. Những cuộc vui bè bạn hồn nhiên. Những tiếng cười không cần kìm hãm. Những ánh mắt không cần giấu che cảm xúc. Thế thôi mà!

...

Đang đếm ngược giờ khắc.

Hai ngày nữa thôi là đã về với tình yêu lớn muôn đời: Gia đình.

Hai ngày nữa thôi, sẽ bắt đầu tự mình trải nghiệm thêm một mùa Tết mới. Mong là mùa Tết vui!

...

Wednesday, January 21, 2009

Motos' profile


Tên thật: Motorola ROKR E6

Nick name: Motos

Giới tính: Female

Giá trị bản thân: Hồng nhan bạc triệu!

Chủ nhân: Jera o'Dvil

Ngày được chủ nhân đón về: 17/01/2009

Người tình đầu tiên: Laptopos

Đặc điểm: Ngoại cương nội nhu. Nhìn mạnh mẽ, nhưng thực ra mong manh dễ vỡ!

Sở thích: Được ve vuốt nâng niu, quan hệ với Laptopos và được chủ nhân "hành hạ".


Tuesday, January 20, 2009

Viết cho em


Lẽ ra anh đã có thể yêu em - hoặc giả tiếp tục yêu em bằng những suy tưởng thầm kín của riêng mình. Nhưng rồi, mới đây thôi, anh đã ngộ ra rằng, thực tế là hình như đã đến lúc phải dừng lại.

Vì, trong khi anh trải thảm hoa đón em vào những cơn mơ dịu ngọt, thì em cứ tiếp tục nhợt lạt nụ cười và giẫm đạp lên lòng anh, để đi tìm cho mình một cơn mơ khác - mà em cho là tương thích với trái tim em hơn. Đã thôi đâu, em còn bỡn cợt chính những xúc cảm cá nhân dào dạt trong anh, những khi mình gần bên.

Đúng là, anh không nói thì làm sao em biết đâu đùa đâu thật. Nhưng anh đã hay, trái tim em chỉ thích giữ tổn thương cho riêng mình, mà không màng đến là, nó đã tổn thương anh không kém.

Và anh tự đánh giá đúng đẳng cấp bản thân là: một kẻ hoang tưởng.

Thế nên, anh tự buộc mình ngắt cầu dao hệ thống cả chuỗi phản ứng phức tạp - đã cấu thành, phát triển và nhập nhằng suốt độ mấy tháng nay. Tắt ngúm mơ tưởng hão huyền.

Còn trơ lại anh, co ro đến tội nghiệp - nhìn em bằng đôi mắt ráo hoảnh và tiếng nói cười vô vị. Từ giờ cho đến bao giờ.

...


Saturday, January 17, 2009

Quà thưởng cuối năm của con gái


Sáng nay chở con gái yêu đi dự lễ Tổng kết năm học ở trường. Trên xe, con gái cứ ríu rít suốt cả chặng đường đi - nghe như tiếng chim sớm gọi mùa xuân. Sau cả năm đằng đẵng miệt mài, chăm chỉ học hành, Lễ Tổng kết năm học thực sự là một ngày hội với con gái. Và, con gái đang náo nức, hồi hộp không biết mình sẽ được nhận quà thưởng gì - xứng đáng với công sức học tập của mình. Con gái thỏ thẻ bằng giọng nói trong vắt: "Bố biết không, năm nay con học giỏi lắm nhé! Điểm số của con cao nhất nhì lớp đấy! Chắc con sẽ được nhiều quà lắm bố nhỉ?!". Bố mỉm cười, gật nhẹ đầu, lòng cũng râm ran vui.

Nắng trên cao nhè nhẹ, mướt xanh bầu trời, lững lơ mây trắng.

Lễ Tổng kết năm học thật rộn ràng. Con gái yêu của bố bước duyên dáng đôi bàn chân bé xinh lên bục nhận thưởng. Đôi mắt hấp háy ánh lên niềm trông đợi, môi thì chúm chím nụ cười. Quà tặng đến tay bé rồi, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Nhưng rồi, ánh mắt con gái tự nhiên ngỡ ngàng một nỗi ngạc nhiên nào đó, rồi vỡ òa thành niềm thất vọng. Rõ rệt đến mức làm nhói lòng bố một cái. Con gái yêu chạy ào xuống, sà đến bên bố, và mắt thủy tinh bắt đầu ngân ngấn mấy giọt mưa xuân. Con gái yêu thổn thức:

- "Bố ơi, bố xem kìa, sao con cũng học giỏi, con cũng điểm cao, mà quà thưởng của con lại ít nhất trong đám bạn bè? Có bạn còn chẳng chịu học hành gì cả, suốt ngày con chỉ thấy bạn ấy lười nhác, ăn chơi thôi, mà quà thưởng của bạn ấy nhiều gấp mấy lần của con. Con hông chịu đâu, vậy là sao hả bố?!"

Bố chỉ biết im lặng, nhìn đôi má tròn bầu bĩnh giờ đã ướt nhòe vì nước mắt. Rồi, ôm con gái yêu vào lòng vỗ về. Biết nói gì bây giờ, biết giải thích thế nào? Chẳng lẽ, bố lại huỵch toẹt ra với con gái rằng, cuộc đời này luôn luôn bất công và tréo ngoe một cách nực cười thế đấy con ạ. Con cũng chẳng cần quái gì mà nỗ lực học hành nữa, vì có ai ghi nhận đúng công sức con đâu. (???)

Hiển nhiên, cái cuộc đời ngày một thối tha lẽ công bằng này là vậy, nhưng, tư cách một người bố thì không thể nói thế được.


Friday, January 16, 2009

A Sửu vui Dạ Yến


Hình chỉ mang tính chất minh họa

Sau ngần ấy thời gian cày sâu cuốc bẫm, hết chăm ruộng ta lại chuyển qua lo đồng người, dù cuối năm thất mùa, nhưng lòng thì khấp khởi niềm hân hoan - với tâm lý đua đòi cho bằng chúng bạn - A Sửu một phen liều mạng: Lên Sài Gòn dự yến tiệc tân niên.
Nhớ hồi năm ngoái, nghe phong thanh Dạ Yến Vui Ngất Giời hoành hoành tráng tráng, cộng thêm cái mồm xinh xẩu tán tụng liên miên của con A Tí (vì nó cũng lần đầu được vác lúa vào chốn cao sang), thằng Sửu nhà ta, thực bụng, cũng đâm ra mơ mộng. Hy vọng hão là ngày này năm tới, mình cũng được mồm toe mắt tít lết tha lết thết trên thảm đỏ thảm điếc gì gì đấy cho thỏa cơn mê đắm: 1 lần được làm người cao cấp.
Và năm nay, thằng Sửu chăm chỉ lắm lắm, cả năm nai lưng cày cuốc, mộng về Dạ Yến Vui Ngất Giời - với mường tượng mênh mông biển trời của một đầu óc hạn hẹp: Dạ Yến sẽ lộng lẫy thế này, sẽ hoành tráng thế kia; áo xanh đỏ tím vàng sẽ lung ling choáng ngợp phải biết; phải nói nói cười cười thế nào cho đúng phép người cao cấp... vân vân và vân vân... Rồi thì, ngày giờ đã điểm. Như đúng kỳ thiếu nữ hàng tháng, không quá nhiều sai lỗi, Dạ Yến Vui Ngất Giời tưng bừng khai hội.
Bó mình trong bộ cánh trịnh trọng bất ngờ và sang cả quá cỡ thợ mộc, A Sửu ta hầm hố đặt đôi chân mòn vẹt mơ tưởng vào Lãnh Địa Trắng. Hoan hỉ tột độ, mồm cười toe toét đầy duyên dáng, Sửu ta choáng ngất với Dạ Yến Vui Ngất Giời. Hoàn toàn choáng ngất!
Vì... vui. Ừ thì... vui!
Đúng là lộng lẫy, đúng là hoành tráng. Đúng là xiêm ý áo lụa áo là. Đúng là nói nói cười cười theo lối người cao cấp. Đúng là vui vui sướng sướng vì những niềm vui hết sức bất ngờ. Nhưng, thằng Sửu không quen.
Nó quen với đồng thơm rơm rạ, quen với tiếng nói cười vỡ gió tràn đê. Quen với những câu nói đất thô ấm nồng. Nên, đâm ra nó sợ mấy gương mặt kiểu ma nơ canh lồng khung kiếng thế này.
Nhiều ma nơ canh quá. Mấy nụ cười tươi màu như mấy bông hoa nhựa bọc bao ni lông, tinh tươm, sạch sẽ, làm thằng Sửu thấy mệt người. Mấy cặp sừng phát sáng trong đêm lập lòe, cũng làm nó lo sợ. Hóa ra, người cao cấp là phải thế, dưới ánh đèn rực rỡ, phải cười tươi lịch lãm, nhìn nhau bằng ánh mắt đung đưa lúng liếng thân ái và đoàn kết. Còn khi ánh điện tắt đi rồi, những cặp sừng trắng muốt mới hiện ra. Rõ rành rành...!
Mai về với xóm ấp miệt vườn, thằng Sửu sẽ ra đồng nói với mấy bác trâu già đang thong dong gặm lúa: Thấy thế, mà bác còn đáng yêu hơn khối mấy chú trâu sừng dạ quang trên Xì Gòn đấy bác ạ!
...
(Viết nhảm cho dzui, chứ thực tâm thằng Sửu cũng chẳng có gì mà không hài lòng với Dạ yến Vui Ngất Giời cả. Có lẽ, chỉ xuất phát từ tính cả nghĩ. Và, vì có những thứ thấy không trọn vẹn. Thế thôi!)

Tuesday, January 13, 2009

Đêm cũ nhạc xưa


Đêm qua vô tình hữu duyên với chương trình "Một thuở yêu đàn" tại cafe Một thuở.

Trong không gian thoáng đãng, gió dịu nhẹ ấp ủ chút lạnh lùng se sắt, vầng trăng 16 sáng tràn viên mãn trên nền trời đêm, ngồi lặng im, nhấm nháp ly cafe sữa thơm lừng khứu giác, nghe những cô chú bác trải lòng cùng mấy bài tình ca xưa cũ, thấy thanh thản lạ lùng!

Ánh đèn điện được hạn chế tối da. Trên mỗi bàn là một ngọn đèn dầu được bao bọc khéo léo bởi khung 4 hình ảnh Sài Gòn xưa. Ngồi trong thứ ánh sáng lung linh mờ ảo, ngắm những hình ảnh tái hiện quá khứ, thấy mình chợt cũ người. Cũ người, mà bình yên!

Những tiếng hát chở nặng nỗi niềm năm tháng của những vị khách trung niên cất lên, giản dị mà bay bổng, khẽ khàng mà lay động, vang vang trong gió đêm. Lác đác vài vị khách thanh niên như chúng tôi - chưa đủ trải nghiệm để thấu hết từng xúc cảm, chỉ biết khẽ rung động cùng không gian tràn tiếng tơ xưa này. Còn lại, hầu hết đều là những những cô chú bác trung niên; những người đều đang thả mình theo từng lời ca tiếng nhạc - vì chắc rằng, họ thấy lại một phần đời mình trong đó. Chắc rằng, họ đang mơ màng về năm xưa tháng cũ - ký ức mênh mang một thuở, vẫn còn là những dấu nhớ tươi màu.

Giá mà, độ mấy chục năm nữa, mình cùng những bạn tâm giao, sẽ có cho riêng ngày chiều tắt nắng, những đêm miên man say nhạc và hoài cổ thật bình an như thế này!

...

Sau 2 ngày thảnh thơi tận hưởng niềm vui tại Vũng Tàu, cafe đêm qua như một dấu chấm tròn trịa kết thúc những ngày cuối tuần ấm áp của mình. Một dấu chấm kết thật dịu dàng!


Saturday, January 10, 2009

Ích kỷ lành tính (???)


Hôm nay lấy kết quả xét nghiệm, biết là mình nhóm máu AB (dù cái này đã biết từ trước, nhưng vẫn thường xuyên hay quên!). Máu ích kỷ.

Nảy ra câu: Sống là nhận chứ cần chi phải cho. Chọc chửi miệng đời!


Xét tận cùng, mình cũng ích kỷ thật. Ích kỷ nhất là trong cái khoản chia sẻ. Một cơ số lời góp ý chân thành mình nhận được - từ khi biết ý thức - đều chung quy lại, là thế này: "Mày ích kỷ lắm đấy, chỉ toàn lắng nghe, thu gom chuyện người khác; mà chuyện mình, thì ém nhẹm, giấu kỹ, chôn sâu. Được lợi quá còn gì, khi biết hết bí mật thiên hạ, mà bí mật mình, thì cứ khư khư giữ lấy, còn nguyên!". Phải chú thích thêm, cái góp ý mang tính nhân văn sâu sắc này, đã nhận được từ rất nhiều nguồn: người thân, bạn bè. Đâm ra, tự kỷ ám thị, thấy là quá đúng!


Thì ích kỷ.

Ích kỷ cũng muôn hình vạn trạng, nên hơi lo, chả biết mình thuộc cái loại ích kỷ quái nào. Nhưng gì gì, thì chắc chắn một điều, ích kỷ của mình thuộc loại lành tính.
Có thể ngạo nghễ mà cao giọng rằng, chưa bao giờ vì ích kỷ mà hại người, hại đời. Chưa bao giờ!


...


Thì, cứ mang máu ích kỷ mà đi cho hết đời. Ai ưng bụng thì chơi, không ưng bụng thì thôi. Được cái, cứ yên bụng, vì tôi là người ích kỷ lành tính!


Ích kỷ mà lành tính, nghe cũng hài.


Friday, January 9, 2009

Breathe like you'll never


Dẹp thói quen coi DVD tại nhà áng chừng cũng độ nửa năm. Thế nên, rất chi là lạc hậu về khoản thưởng thức những tuyệt tác - không được ra rạp Việt Nam. Đó là lý do, vì sao, phim ra đã hơn 1 năm, đến tận đêm qua, tôi mới xem Breath của bác Kim Ki Duk.

...

Đến với Breath bằng sự bình thản đón nhận, tôi thấy nó hay, thực sự.

Xem hết phim, tự nhiên bất giác nhận ra, cái cảm giác đang miên man trong người - dờn dợn những con sóng xúc cảm khó lý giải - giống hệt như khi tôi "đốt" xong cuốn Kafka bên bờ biển của Haruki Murakami. Mỗi đoạn, mỗi tình tiết đều hiểu, nhưng cái tổng thể sau cuối lại làm cho người xem mơ hồ. Nhưng là, một trạng thái mơ hồ cực kỳ hưng phấn. Mà tôi thì thích trạng thái này vô cùng!

Sau bộ phim, cái rõ ràng nhất mà tôi hiểu lấy cho chính mình là: Cuộc sống đáng giá vô ngần. Và, hãy biết ơn vì mình còn cả một quãng đời dài đằng đẵng phía trước để nếm trải, dẫu không biết chắc ngày mai sẽ ra sao.

Và, không phải hạnh phúc là cái đích lớn nhất, mà bao dung mới là bài học con người cần phải học suốt cuộc đời.


...

Tự dưng, lại thấy mình cần biết ơn hiện tại. Trân quý mỗi sát na hiện có. Vì, chỉ có Chúa mới hiểu là ngày mai như thế nào.

Sáng nay vô công ty lại play mải miết "Like you'll never see me again" của Alicia Keys.
"If I had no more time
No more time left to be here
Would you cherish what we had?
Was it everything that you were looking for?
If I couldn’t feel your touch
And no longer were you with me
I’d be wishing you were here
To be everything that I’d be looking for
I don’t wanna forget the present is a gift
And I don’t wanna take for granted the time you may have here with me
Cause Lord only knows another day is not really guaranteed

So every time you hold me
Hold me like this is the last time
Every time you kiss me
Kiss me like you’ll never see me again
Every time you touch me
Touch me like this is the last time
Promise that you’ll love me
Love me like you’ll never see me again
Oh Oh Ohhhhh

How many really know what love is?
No you never will
Do you know until you lose it
That it’s everything that we are looking for
When I wake up in the morning
You’re beside me I’m so thankful that I found
Everything that I been looking for

I don’t wanna forget the present is a gift
And I don’t wanna take for granted the time you may have here with me
Cause Lord only knows another day is not really guaranteed

So every time you hold me
Hold me like this is the last time
Every time you kiss me
Kiss me like you’ll never see me again
(can you do that for me baby)
Every time you touch me
(see we don’t really know)
Touch me like this is the last time
(see everyday we never know)
Promise that you’ll love me
(I want you to promise me)
Love me like you’ll never see me again
(like you’ll never see me again)"

...


Thursday, January 8, 2009

Tình ca phố


Vô tình search được bức hình minh họa thật dễ thương

"Sài Gòn chưa xa đã nhớ

Đường vui đôi chân sớm trưa

Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa
Đường êm quen tên vẫn nhớ
Hẹn mãi như chưa bao giờ
Hẹn nhau thêm nơi phố lớn
Để nghe tim nhau náo động

Sài Gòn mưa trưa, nắng sớm
Tìm cho ra ngôi quán êm
Hẹn nhau mưa xanh như lá
Hẹn nhau trong nắng mượt mà

Phố của em, của anh
Những bàn tay còn xanh
Ấp vào nhau tìm thêm phút nồng ấm hơi quen
Phố của nhau và em
Giữ tình yêu thật xanh
Giữ tình em thật hiền tháng ngày vẫn trôi yên..."



Cứ nghe bài này là lòng lại thấy bảng lảng mà bình yên! Và lại day dứt một nỗi khát khao...

Thèm được coi lại Hợp đồng mãnh thú đến điên cuồng!!!

Wednesday, January 7, 2009

Thôi thì, cứ lặng lẽ một mình mình đau...



...
Vì những cơn gió xuân chưa kịp về
trọn vẹn
Mỏng manh mấy đóa hoa mùa chưa kịp nở chào xuân
Nên ta ngỡ
vẫn còn ngày tháng cũ
Lòng cũng thôi mong ngóng ân cần...

Vì những giấc mơ cứ mãi chập chờn
không rõ hình dung
Nhòe nhoẹt cảm xúc ướt cả ban mai
tỉnh giấc
Nên ta cứ vờ tin, đó là những điều không thật
Ừ thôi, cần chi phải kiếm tìm...

Vì lý trí cứ hoài mâu thuẫn với trái tim
Gắng gượng tìm sự đồng thuận giữa muôn vàn lý lẽ - cảm giác
Nên tâm hồn - vốn nhiều âu lo - càng thêm ngột ngạt
Thở dài một tiếng,
rồi buông lơi...

Vì khát khao cố chôn sâu trong tim,
hóa ra lại là một cánh chim trời
Được gió là bay tan vào hư không
mải miết...
Nên dẫu bản thân tự biết
rồi mình, chắc chắn mình sẽ hối tiếc
Cũng đành đổ lỗi trời xa...

Vì cứ nhập nhằng ngay trong chính những xót xa
Không phân định buồn - vui, thoáng qua - day dứt
Không dám một lần
bước từ mơ ra thực
Thế thì,
nói chi viển cảnh mai sau...

Vì cứ mãi là những hoang tưởng về nhau
Một trái tim cứ chờ một trái tim - trái tim lại đang chờ một trái tim khác
Nên hãy cứ là những trầm bổng vô tri bên cạnh nhau
trong một bản nhạc
Đừng cố lỗi nhịp đời nhau...

Thôi thì, cứ lặng lẽ một mình mình đau...
Vì người có hay, hay người không biết
cũng chỉ là như thế
Cũng chỉ
may lắm là vài bâng khuâng thương tiếc
Mà mình thì có cần đâu?!

Thôi thì, cứ lặng lẽ một mình mình đau...!!!

Tuesday, January 6, 2009

Vấn đề của Ruby


Cánh cửa gỗ nâu sẫm thơm mùi mùa xuân vừa mở ra, thoáng nghe tiếng cười nhè nhẹ mà ngân nga của Mẹ lan theo gió, Ruby chạy ùa xuống các bậc thang, nhanh như một chú sóc nhỏ. Chú sóc nhỏ quấn mình trong chiếc váy kẻ tinh tươm, với đôi má phúng phính hương caramel, ào đến ôm chân người Mẹ vừa về đến nhà. Mắt ngân ngấn, đôi môi nhỏ chúm chím tự nhiên òa lên tiếng thút thít.

Người Mẹ ngồi ngay xuống nơi thềm cửa, ôm lấy Ruby, nâng gương mặt bé xinh đang bắt đầu nhòe nhoẹt nước mắt và lo lắng hỏi:

- Sao thế này con yêu? Ruby của mẹ sao lại khóc thế này? Có chuyện gì thế con?

Những tiếng nói nũng nịu có phần tức tưởi vang lên:

- Hix hix, mẹ ơi, ngày mai lớp tổ chức buổi dã ngoại, con rất muốn được đi chơi cùng các bạn!

- Hôm trước con đã mang giấy báo của cô giáo về cho bố mẹ xem rồi mà. Và cả bố và mẹ đều đồng ý cho con đi chơi cùng các bạn còn gì?!

- Nhưng mà, bây giờ con hông muốn đi nữa. Vì, có bạn Dery đi cùng nữa! Bạn Dery ấy, mẹ nhớ không, cái tay đã bắt nạt con và dám méc cô giáo những điều không đúng về con ấy! Con ghét bạn đó, con không muốn đi chơi cùng mà có mặt bạn đó đâu! Nhưng mà nếu con bỏ lỡ chuyến đi chơi lần này, thì tiếc quá! Hix hix...

- Vậy là con gái yêu của mẹ đang lưỡng lự đúng không?

- Dạ! - Đôi mắt hấp háy vẫn còn lung ling mấy giọt sương muộn.

- Này nhé, mẹ sẽ hỏi con thế này... Con đi chơi, ngoài bạn Dery ra, còn có ai nữa nè?

- Dạ, có tất cả các bạn khác! Có Jenny, Katie, Henry, Samy... nhìu nhìu lắm mẹ ạ!

- Uhm. Vậy con đi chơi để cho ai vui?

- Dạ con vui! Mấy bạn con vui! Cô giáo chắc cũng vui! Cả lớp đều vui!

- Vậy nếu con không đi, ai sẽ buồn?

- Con buồn! Mấy bạn thân con chắc cũng buồn?!

- Vậy nếu con đi, bạn Dery có vui không? Còn nếu con không đi, bạn Dery có buồn không?

- Dạ, ... không! - Ruby rụt rè nhìn mẹ.

- Vậy thì, tại sao con lại phải giam mình ở nhà, lãng phí một ngày đi chơi tuyệt diệu cùng những người bạn thân thiết - chỉ vì, con không thích bạn Dery? Điều đó, có làm cho con, bạn bè con vui không???

Ruby ra chiều nghĩ ngợi lung lắm. Rồi cô bé rướn người lên, hôn nhẹ lên má mẹ mình. Con sóc nhỏ trong bộ váy kẻ lại ào đi như cơn gió. Lên đến bậc cầu thang nơi cửa phòng mình, Ruby mới quay lại và thỏ thẻ:

- Con biết rồi!

Người Mẹ mỉm cười trìu mến.

...

Bước vào gian bếp tường ốp gạch men trắng. Người Mẹ nhấc máy điện thoại lên, và cất tiếng:

"Ừ mấy bồ hả, mai mình sẽ đi pinic cùng mọi người. Dù sao thì, có lão Albert ở đấy không cũng đâu là vấn đề đúng không nè?! Miễn tụi mình vui với nhau là được rồi! Phải thế!"

...

Sunday, January 4, 2009

Some feelings 'bout The Spirit


Thú thực, là cũng vì hiệu ứng "quen danh, chuộng tiếng" mà mình nuôi ý quyết định phải xem cho bằng được The Spirit - ngay từ khi coi trailer trên Y!Movie. Với hai tác phẩm cực kỳ hoàn hảo - và mình cực kỳ yêu thích - là Sin City và 300 thì chuyện mình trông đợi, náo nức và kỳ vọng vào sản phẩm lần này của "phù thủy" Frank Miller là hoàn toàn dễ hiểu. Thêm vào đó, sự nôn nao - như trẻ đợi quà - để xem lần này, sir Frank sẽ trình diễn những màn nghệ thuật thị giác và cách chơi màu sắc tài tình đến mức nào. Ngắn gọn, tâm lý mình tiền-xem-phim là: Nỗi mong ngóng tri ngộ cố nhân và lòng khao khát khám phá những mới mẻ của người xưa.

Thế là, đầu năm đầu tháng vác thân đi xem cho thoả lòng.

...

"Phim kể về Denny Colt, một viên cảnh sát được cho là đã bị giết chết tái sinh một cách bí ẩn đằng sau lớp mặt nạ của người chuyên săn lùng những tên tội phạm với biệt danh Hồn Ma (Spirit). Luôn mong muốn bảo vệ sự yên bình cho Thành Phố Trung Tâm (Central City), Spirit quyết tâm tóm bằng được những tên ác ôn ra khỏi bóng tối, và nhất là tên đầu sỏ, một kẻ ngông cuồng mắc chứng hoang tưởng mang biệt danh Bạch Tuộc (Octopus). Tuy nhiên, nhiệm vụ của Spirit thật không dễ dàng khi xung quanh luôn có nhiều người đẹp tìm cách quyến rũ anh, nhưng đồng thời cũng có thể ra tay giết hại anh bất kì lúc nào. Mặc dù vậy, vẫn có một người yêu không bao giờ phản bội anh, và với nàng, anh mãi luôn là chính mình. Đó chính là Central City, quê hương cổ xưa kiêu hãnh mà anh đã được sinh ra những hai lần." [Zing News]

Nội dung, nghe qua phức tạp, chứ khi xem rồi, bạn thấy nó... đơn giản vô cùng! Và, vì xem rồi thấy nó đơn giản vô cùng, nên nó chẳng có chút "cặn" nào đọng lại trong tâm trí bạn.

Kết thúc phim, nỗi thất vọng hiện rõ lên gương mặt tôi đến nổi đứa bạn thân đi cùng phải cảm thán: "Mặt mày... ngu ra kìa!". Câu cảm thán này là hoàn toàn chân xác. Vì, xem xong một bộ phim bất kỳ, gương mặt tôi thường chỉ có hai biểu lộ cảm xúc: Bình thường thản nhiên - đối với những phim bình thường, giải trí đơn thuần, không kỳ vọng, không trông đợi; và Ngu thối ra vì hai trường hợp, hoặc phim cực kỳ "đỉnh" kích thích đến mỗi nơ-ron thần kinh lẫn từng tế bào sân si cũng căng lên choáng ngợp (đã từng có khi coi Sin City, Brokeback Mountain, The Warlords...); hoặc vì thất vọng tràn ngập từng biểu cảm (cũng từng có khi xem The Jumper, 10.000 B.C, Kungfu Chi Vương).

Hơi quá lời, nhưng thực tâm là, The Spirit hoàn toàn đánh đổ hết nỗi hân hoan trong tôi. Như là, đã gặp lại cố nhân rồi, người xưa vẫn đẹp lung linh lộng lẫy là thế, mà hình như, vì một cú sốc tâm lý nào đó mà giờ đây, em đã là một người đẹp... không não. Mở mồm những câu láp dáp vô nghĩa. Vẻ đẹp và xiêm áo màu sắc của em không giấu nổi tình hình thực tế là, giờ đây, em không não. Thế thì tôi còn động lực cá-đếch-gì mà "khám phá" em?!

Công bằng mà nói, xem xong The Spirit, cũng có vài điểm ấn tượng đọng lại trong tôi:

- Khả năng quyến rũ phụ nữ của The Spirit đủ sức vượt mặt hết mấy "đại ca" lão luyện trong lĩnh vực chuyên môn mang đầy tính... nhân văn này, như: Don Juan, Casablanca, James 007, blah blah blah...

- Cô nàng vừa xinh đẹp, vừa hoang tưởng, vừa biến thái Silken Floss - do Scarlett Johansson thủ vai. Mê luôn cái tên nhân vật.

- Seychelle Gabriel trong vai Sand Saref lúc xuân thì: Đẹp, hoang dã, quyến rũ chết người. Riêng tôi thì thấy còn gợi tình hơn cả Eva Mendes (Sand Saref hiện tại).

- Câu nói của Sand Saref: "Do I look like a good girl?"


- Hình tượng Mèo trong phim, gợi nhắc đến biểu tượng Mèo trong tiểu thuyết của Haruki Murakami.


- Bản nhạc cuối phim hay không thể tả: "Falling in love again" do Christina Aguilera hát. Đến mức, đánh thức cảm giác và loại bỏ biểu-cảm-Ngu trên mặt tôi thành nỗi khoái cảm khó lý giải. 

That's all!

...

Đã bao nhiêu lần sụp hố, tự rút ra bài học kinh nghiệm là: Đừng nên quá tin vào trailer và kỳ vọng, trông đợi vào bất kỳ bộ phim nào; thế mà, vẫn lại dính một cú mới.

Tự lặp lại với chính mình: Đừng nên quá tin vào trailer và kỳ vọng, trông đợi vào bất kỳ bộ phim nào!


Thursday, January 1, 2009

Tản mạn ngày cuối năm


Nếu như vẫn còn giữ thói quen như những ngày chưa xa lắm, khi còn ở nhà - mỗi ngày đều đặn gỡ bỏ một tờ lịch cũ - thì hôm nay, chắc đang chạm tay đến tờ lịch cuối cùng sót lại trên tường nhà. Cái cảm giác ấy - chạm tay vào ngày cuối cùng của năm - bao giờ cũng cho tôi những bâng khuâng khó tả. Chút chuếnh choáng như say với thời gian chính mình, lại sang trang.

5 năm rồi không yên ấm nếp gia đình, tôi cũng quên dần thói quen đó. Không có tờ lịch cuối nào để mình khẽ chạm tay vào. Nên, tự giả định với lòng mình, ừ thì, trên bức tường tâm trí, tờ lịch kia đã là cuối năm rồi đấy, tôi ơi! Ừ thì, lại qua hết một năm...

Dù là giả định, nhưng chút rưng rưng, chút chuếnh choáng trong tôi vẫn rõ nét lắm. Một phần, vì trí tưởng tượng bản thân phong phú vô kể. Một phần, vì hình như, lại xa xót với thời gian (?!?)

...

Lại qua hết một năm... Những cơn gió vô thường lướt ào ạt, mải miết. Sót lại chính ta - cũng như tờ lịch cuối - bên lề năm tháng chính mình. Bao giờ thì tờ-lịch-ta sẽ rơi???

...

Cứ vào ngày cuối năm thế này, cũng như bao người, tôi thường hay nghĩ ngợi mông lung. Và, cố ngoái nhìn lại con đường năm cũ, xem chính mình đã được gì, mất gì. Nhưng xin phép, giữ lấy những lan man được - mất kia cho riêng mình. Vì, tôi sợ nếu trút hết ra đây, tôi sẽ lại quanh quẩn cùng mùa xưa vừa tan, không biết có giữ lửa đủ cho mình đi về phía ngày mai. Thế thôi, giữ ở sâu lòng. Để những khoảng trắng một mình, tôi sẽ tự chiêm nghiệm chính tôi. Để có vơ vẩn, để có ngu khờ, để có thất bại, để có nhục nhã thân phận... cũng chỉ mình tôi biết, mình tôi hay. Hãy xem như, tôi là một kẻ sỉ, cố giữ lại chút danh giá ngày cuối năm này.

...

Cũng tự hỏi lòng mình, hết năm rồi kìa, có cảm giác chi không?! Ừ thì, cũng lại lao xao hồ nước tâm tư như có một viên sỏi nhỏ vừa rơi xuống đâu đây. Một viên sỏi vừa rơi xuống đâu đây... Nhưng thực tâm, không hề tiếc nuối hay níu giữ. Vì, tự thân mình biết, nếu còn ở lại mãi trong ngày tháng cũ - thì những sai lầm, những cứu chuộc cũng có thực thi được đâu, khi bản chất mình đã là thế?! Có nghĩa là, dẫu có kéo dài thời gian ngày tháng cũ, thì ta vẫn là ta trong thời gian đó, ta liệu có sửa chữa được gì?!

Vậy thì thôi, tiếc và níu kéo làm chi?!

...

Hãy xem, ví von năm cũ như một người tình nhiều sầu muộn. Đã bên nhau suốt một thời gian dài, nhưng, ta không còn thích hợp cho nhau nữa. Thế thì, ta chia tay nhau vậy, người yêu nhé! Đừng day dứt, đừng não nuột lời tiếc than. Chia tay nhau một cách sòng phẳng và rạch ròi.

Trả lại hết cho em, những ngày tháng cũ, ta bước vội về phía mùa mới. Ơ kìa, cô nàng duyên xinh khoác áo hy vọng, mang tên 2009 đã đang ngay thềm cửa đón chờ...

...

Nhưng đừng bao giờ vội nghĩ, ta là kẻ không chung thủy với quá khứ chính mình!