Mới đó mà đã mùng 4 Tết. Những ngày xuân lướt nhanh tựa khoảnh khắc pháo hoa nở bừng đêm trừ tịch. Ngắn ngủi thật, mà cũng thoáng chút dư âm...
Tết này vui. Một cái vui vì những trải nghiệm vừa đủ trọn vẹn: ấm áp gia đình, rộn rã bạn bè. Thấy may mắn thay!
Ngồi viết những dòng này, ánh nắng chiều bảng lảng đang lấp lánh ngoài hiên trước. Những ngày bình yên, bản thân luôn mong thời gian thật chậm. Nhưng, nào đổi khác được gì?! Như con nắng chiều tàn ấy, dù muốn hay không cũng buông rơi mỗi hoàng hôn lững thững không ưu phiền. Tâm an, nên tạm thời cứ mặc kệ thời gian...
Đang cố níu kéo từng giây phút yên lành ngày Tết gia đình. Níu kéo những điều giản dị nhất: bữa cơm vui đầm ấm, ngày hai buổi đưa đón mẹ đi làm, cười đùa cùng em gái, giòn giã những bữa tiệc vui thân ái với bạn bè... Níu kéo vô tư - dù có là vô tư giả vờ.
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua...
... Mấy ngày nữa thôi, lại thả trôi mình theo mạch sống thường nhật. Phố bộn bề sẽ lại cuốn mất những tự hài lòng với hiện tại, cuốn mất những bình an riêng tư.
Sắp hết xuân rồi.
Hay, đã hết xuân mất rồi, nhỉ?!?
Tết này vui. Một cái vui vì những trải nghiệm vừa đủ trọn vẹn: ấm áp gia đình, rộn rã bạn bè. Thấy may mắn thay!
Ngồi viết những dòng này, ánh nắng chiều bảng lảng đang lấp lánh ngoài hiên trước. Những ngày bình yên, bản thân luôn mong thời gian thật chậm. Nhưng, nào đổi khác được gì?! Như con nắng chiều tàn ấy, dù muốn hay không cũng buông rơi mỗi hoàng hôn lững thững không ưu phiền. Tâm an, nên tạm thời cứ mặc kệ thời gian...
Đang cố níu kéo từng giây phút yên lành ngày Tết gia đình. Níu kéo những điều giản dị nhất: bữa cơm vui đầm ấm, ngày hai buổi đưa đón mẹ đi làm, cười đùa cùng em gái, giòn giã những bữa tiệc vui thân ái với bạn bè... Níu kéo vô tư - dù có là vô tư giả vờ.
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua...
... Mấy ngày nữa thôi, lại thả trôi mình theo mạch sống thường nhật. Phố bộn bề sẽ lại cuốn mất những tự hài lòng với hiện tại, cuốn mất những bình an riêng tư.
Sắp hết xuân rồi.
Hay, đã hết xuân mất rồi, nhỉ?!?