Sunday, May 18, 2008

Tôi có yêu Sài Gòn không nhỉ?


Tôi có yêu Sài Gòn không nhỉ?


Chỉ là một kẻ xa lạ, Sài Gòn như đất khách, thắm thoát vậy mà cũng đà hơn 4 năm…

Hơn 4 năm nếm mùi vị vong thân xa nhà.

Hơn 4 năm trải đời sinh viên vui – buồn và vô vàn kỉ niệm.

Hơn 4 năm, từ lạ thành quen, từ quen thành thân thuộc khi nào chẳng biết!

Nhưng thật tâm, tôi có yêu Sài Gòn?


Người ta có thể yêu mến một vùng đất không phải nơi sinh ra mình vì lý do gì nhỉ?

Chắc là nhiều …

Có thể yêu mến vì những đặc sản một lần nhớ mãi

Có thể yêu mến vì những con đường xanh mướt kỉ niệm.

Có thể yêu mến vì bao mùa đi qua nỗi nhớ.

Có thể yêu mến vì những nụ cười lạ hóa quen, quen hóa yêu thương.

Có thể yêu mến vì ngày không vội vã.

Có thể yêu mến vì đêm không mộng mị, an lành.

Có thể yêu mến vì từng góc phố, từng địa chỉ quán nhỏ thân quen.

Có thể yêu mến vì một hình dung khắc sâu trái tim.

Có thể yêu mến vì tâm hồn trưởng thành từ đó.


Tôi có những người bạn không sinh ra và lớn lên nhưng vẫn rất yêu Sài Gòn.

Yêu như một con chiên ngoan đạo.

Đi xa là nhớ. Về quê nhà cũng da diết mơ phố Sài Gòn.

Ở Sài Gòn, có nhiều điều lạ lẫm, có những niềm riêng bạn bè tôi bỏ lại sao lưng, vì thế mà nhớ, mà thương…

Sài Gòn cho họ những bài học lớn và những niềm vui đong đếm.

Sài Gòn cho họ kí ức hai mùa mưa nắng vô thường mà luyến thương.

Sài Gòn cho họ những niềm đau quên lãng, năm tháng qua rồi hóa thành vấn vương.

Sài Gòn cho họ những niềm hạnh phúc ngọt ngào sau tháng năm tìm kiếm.

Và vì thế… họ yêu Sài Gòn!

Còn tôi, có yêu Sài Gòn không nhỉ?


Sài Gòn trong tôi thật là rất đẹp.

Phố xá rộn niềm vui, trăm nghìn con người miệt mài đi về phía trước.

Nhờ Sài Gòn, tôi có 4 năm Đại học ăm ắp kí ức mến thương.

Nhờ Sài Gòn, tôi đã tìm quen những gương mặt bốn phương bây giờ đã là quá thân thiết.

Nhờ Sài Gòn, tôi biết thế nào nỗi tư hương mỗi độ mưa về.

Nhờ Sài Gòn, tôi nếm đủ mặn – ngọt - chua - cay, đa mùi vị cuộc sống miên man.

Nhờ Sài Gòn, tôi học những bài học từ vấp ngã, tôi lớn mình từ những yêu thương chia sẻ.

Nhờ Sài Gòn, tôi biết nhìn lại chính mình sau những khúc quanh.

Nhờ Sài Gòn, tôi biết thế nào là ấp ủ niềm tin, thế nào live is to fight, thế nào là “mình phải sống”.

Nhờ Sài Gòn, tôi biết tôi lớn khi mỗi độ mùa về…


Trong tôi, có những góc Sài Gòn rất riêng, rất khác.

Là khi tôi một mình con đường mưa ướt, đèn vàng ngập ngụa ánh mưa giăng, thấy mình cô đơn, biết mình cô đơn để mà tự vực mình đứng dậy.

Là những góc quán café thân quen chia sẻ bạn bè – niềm vui ướt mắt, mà nỗi buồn cứ xôn xao…

Là những khuya lang thang phố, ngắm Sài Gòn không bao giờ ngủ, nhưng vẫn bình an một cách lạ lùng khi đêm xuống thật sâu.

Là những con người đã gặp, đã quen, hay chỉ tình cờ lướt qua rất khẽ … cũng cho tôi nghĩ suy, cũng đánh thức trong tôi nhiều lắng đọng.

Là một cánh chim câu tung mình giữa ồn ào bụi khói, một khoảnh khắc vô tìm thấy, lung linh!

Là những đường phố tấp nập, là những năm tháng bộn bề... Tấp nập mà vẫn thấy mong manh. Bộn bề mà biết yêu thêm cuộc sống!


Và Sài Gòn, trong miền riêng tôi: Một nơi thật sự đời! Cuộc sống chưa bao giờ là cuộc sống đến thế, khi ta cảm nhận nó tại sài Gòn!

Vậy, tôi có yêu Sài Gòn không nhỉ?


Có thể sâu trong trái tim, đã thân quen, đã yêu mến Sài Gòn. Nhưng tự mình, vẫn mơ hồ thấy xa lạ... Khó lý giải làm sao!


Rồi chắc sẽ có câu trả lời rõ ràng hơn. 

Tôi có yêu Sài Gòn không nhỉ?!

...


No comments:

Post a Comment