... Tự dưng bỗng nghĩ về Bướm. Chiêm bao thấy những cánh lung linh đa sắc chập chờn trên những đồng hoa ngút mắt… Đẹp vô cùng! Bướm thành một nỗi vẩn vơ tâm trí…
...
Hồi độ 9, 10 tuổi, lần đầu tiên thấy một con bướm rất đặc biệt. Bướm to cỡ một bàn tay người lớn, cánh dày đen sẫm, giữa cánh là một hạt tròn tím xanh, như ngọc. hai bên cánh mỗi bên một viên ngọc, lấp lánh. Với trí tưởng tượng của con trẻ, tôi gọi nó là Bướm Ngọc. Đẹp, nhưng nhìn mê lực và đáng sợ!
Những năm cuối cấp 2, tôi cũng tập tành bắt bướm, ép xác hoặc nhỏ vài giọt ête để giữbướm trong trạng thái đông cứng. Một bộ sưu tập khá đẹp và dụng công. Nhìn những cánh bướm bất động nằm trong hộp kính mình lưu giữ, vậy mà thấy đẹp. Mị người vì sưu tầm bướm. Lớn rồi mới biết đâu là nhẫn tâm!
...
Tôi biết có những người rất yêu bướm. Yêu đến độ chỉ cần có một đôi cánh sắc màu là sẵn sàng rời bỏ mọi thứ, rời bỏ cuộc sống vốn vô chừng để bay viễn du cùng bướm. Những người mà đã hóa bướm từ tâm tưởng. Chẳng qua họ còn đang khoát áo con người.
Nhớ một người thầy dạy Triết đã kể chuyện về Trang Tử mơ thấy bướm. Trang Tử đêm nằm mơ thấy bướm, thấy mình là một cánh bướm nhởn nhơ. Ông đặt ra nghi vấn: vậy rốt cuộc, mình đêm nằm mơ biến thành bướm, hay chính bướm ban ngày nằm mơ biến thành mình? Bướm là giấc mơ của con người, hay biết đâu chừng, con người cũng chỉ là giấc mơ của loài bướm.
Câu chuyện duy tâm, nhưng thực tình đáng suy ngẫm… Một gợi ý thú vị đó chứ?!
Nếu con người chỉ là giấc mơ của loài bướm, ấy vậy chúng ta là bướm còn gì! Mà bướm thì chỉ bay mải miết, hút mật tìm hoa, sống trọn kiếp ngắn ngủi mà đa màu sắc. Đi hết nhân gian theo làn gió. Thật là một lối sống tự do mà duy mỹ, bồng lai mà cũng vô thường…
...
Tôi cũng biết những người rất ghét bướm, sợ bướm và dị ứng với bướm. Thấy một cánh bướm bay gần trước mắt là họ thảng thốt, là họ la hét, là họ tránh xa. Bướm đẹp nhưng cũng là nỗi ám ảnh.
Tôi cũng biết những người rất ghét bướm, sợ bướm và dị ứng với bướm. Thấy một cánh bướm bay gần trước mắt là họ thảng thốt, là họ la hét, là họ tránh xa. Bướm đẹp nhưng cũng là nỗi ám ảnh.
...
Cũng có quá nhiều người đổ tội cho bướm. Thế nhân bảo là bướm đa đoan. Cũng lắm người kêu là bướm phong lưu vô tình. Đáp hoa này mà vương nhụy hoa kia. Sống đời bướm trong tình cảm thật chẳng đáng xót thương tí nào.
Bướm đâu có tội. Kiếp sinh trót làm thân bướm, thì sống chỉ để yêu hoa. Con người sinh là để học lẽ nhân từ, học yêu thương từ trong bụng mẹ, nhân chi sơ tính bổn thiện, tất cả như nhau. Người trọn kiếp người, người hóa đời ong bướm, là do tâm tính mỗi cá nhân. Mà lạ thay, cớ sao Bướm lại thành biểu tượng xấu tự bao giờ nhỉ?
Nhắc đến bướm là nghĩ về vẻ đẹp. Nhưng nhắc đến bướm là cũng nghĩ đến nhiều điều không đẹp chút nào! Con người tàn nhẫn với tình yêu, buông trôi cuộc đời mình, mà lại đổ tội cho Bướm. Ngộ thật!
...
Có những cánh bướm đẹp đến ngỡ ngàng… Cũng có những cánh bướm dìu dịu, xa vời…Đời bướm liệu có thực sự tự do? Bạn và tôi, chúng ta đâu là bướm để hiểu thực đời bướm thế nào. Đời người ta còn chưa sống trọn, chưa hiểu tường, sao hiểu được đời bướm đa truân.
...
Nhiều khi, mộng mình là Bướm … Cứ như một sự đòi hỏi thường tình, hóa bướm để giải thoát, để phiêu linh…
Đêm có lúc nằm mơ thấy Bướm. Là thấy khát khao lòng mình? Hay là ẩn ngữ cho những điều phi thực nào khác đang chờ đón?
...
Bạn có tin chúng ta chỉ là giấc mơ của Bướm? Đôi lúc tôi cũng muốn tin như thế!
...
No comments:
Post a Comment