Thời gian ơi sao cứ trôi những câu nói đùa theo chân bốn mùa...
Chỉ muốn im lặng lắng nghe... Nhìn vào mảnh vỡ tháng năm chính mình, giật mình, đúng là thời gian qua như gió! Có những điều chỉ chợt nhen nhóm trong lòng, chưa kịp ủ lửa thắp sáng bình minh, đã vội tàn phai như lá mùa rơi rụng... Xót xa...
Và tôi ơi sao mắt cay khi tôi nhớ về kỉ niệm xa rất xa...
Kí ức nói với ta rằng: tất cả đã qua, xa tầm với. Ta thảng thốt gọi tên trong giấc mơ một điều gì vô nghĩa. Tỉnh dậy, tóc bết gương mặt nhòa trăng... Mắt cay như vương mùi khói. Lòng cay như chát đắng lắng đọng vô hình...
Thời gian ơi sao mãi còn mang bao bóng người về nơi cuối trời...
Cứ thế, những gương mặt giờ nhòe màu xưa cũ. Những thân thuộc dấu yêu giờ như sương giăng mắc tâm hồn. Mơ hồ nhớ, mơ hồ quên...
Và tôi sẽ nhớ gì, khi chính tôi cũng sắp quên - hay đã trót quên rất nhiều thứ. Rất nhiều thứ trong đời!
Lãng đãng những lời không đầu không cuối... thấy con người quả là lẩn thẩn, sao cứ mải miết đi tìm những gì đã là quá khứ? Sao cứ mãi quay đầu về quá vãng, dù có chắc nhớ đủ đầy?
No comments:
Post a Comment