Sunday, May 4, 2008

Nhớ bạn xưa!



Hôm nay mưa. Lại mưa. Mưa như trút nước.

Mùa mưa về thật rồi!

...

Đưa em gái đi học. Chạy xe về chợt đón một cơn mưa. Nhòe kính. Đường thị xã bé nhỏ quẩn quanh cùng năm tháng, cứ mưa là cảm giác y ngày xưa.

Bỗng dưng bắt gặp một hình ảnh trong veo niềm nhớ: Hai cậu nhóc học trò đèo nhau trên chiếc xe đạp, ko mặc áo mưa, tiếng cười hòa trong tiếng mưa... thấy leng keng như phong linh gọi gió!

...

Mới đó mà chừng đã hơn chục năm. Giật mình. Nhanh đến bàng hoàng. Đã là quá khứ rồi nhỉ?

Ngày đó học lớp 5, lớp 6... Cũng như bao cậu nhóc hồn nhiên nghịch ngợm khác, tôi và thằng bạn thân cũng thik nghịch mưa. Cọc cạch chiếc xe đạp cũ, 2 đứa chở nhau dung dăng dung dẻ trên những con đường ngập nước như sông. Có áo mưa đó, mà đôi khi chẳng thèm mặc. Cứ thả trôi 2 tấm thân gầy gò bé nhỏ dưới cơn mưa ào ạt. Lạ kì là sung sướng và vui đến cực độ.

Thằng bạn tôi ngày đó...

Hai đứa không học cùng trường lớp. Chỉ quen nhau qua lớp học thêm. Vậy mà không hiểu sao, lại gắn bó, lại đồng cảm và thân nhau đến kì lạ.

Hai thằng con nít mơ mộng những điều xa xôi...

Hai thằng con nít chia sẻ những nỗi niềm riêng và mơ ước...

Nhớ...

Nhớ những ngày hai thằng ngồi tâm sự. Tuổi dại đầu đời mà cũng lắm đa đoan. Tôi nghe bạn hát. Bạn kể chuyện gia đình. Gốc cổ thụ già chắc cười thầm hai cái đầu non choẹt, ngờ ngệch lắm mà thả những ước mơ cao xa...

Nhớ những bữa cơm hai thằng... tập nấu. Hì hụi làm bếp, lui cui củi lửa... ăn với nhau mấy chén cơm bạc, mà no lòng.

Nhớ những ngày mưa dầm dề. Hai thằng vẫn đội mưa đi học. Cùng nhau giải mấy bài tập. Ngồi bàn mấy câu chuyện dở hơi. Rồi hứng chí tập tành viết lách... Ngộ cái là khoái mấy trò nhí nhố ấy vô cùng!

Nhớ những cả những trưa nắng... Nắng mà có khi hai đứa lại cúp học thêm, kéo nhau lên Thư viện thiếu nhi đọc sách, truyện. Hoặc chở nhau đi mướn truyện, hùn tiền đọc chung cho đỡ tốn.

Những buổi tự do thỏa thik tung tăng. Mua mấy trái cóc ổi, ì ạch đi mướn truyện rồi kéo nhau ra công viên, ngồi đọc thả phanh quên giờ quên giấc. Chụm đầu cùng coi một quyển truyện mới. Rồi bình loạn, rồi tản mạn những điều xa xăm...

Những trận mưa rả rích ngập nước khoảnh sân trường. Lội bì bõm. Trùm áo mưa mà 2 đứa ngồi sì sụp bát bún riêu huyết nóng hổi, cay xè... chỉ có rau muống, huyết với nước lèo mà húp sạch bát, ngon lành!

Nhưng buổi học thêm về cùng nhau chạy xe vòng thị xã. Chia nhau miếng khoai lang nướng mỡ hành thơm lừng ngậy mùi đồng quê. Nhớ gì đâu!!!

...

Tôi và nó tính ra vậy mà cũng có không biết bao nhiêu là kỉ niệm. Cái thuở ngây ngô tuổi đầu ấy, có một người bạn thân chia sẻ buồn vui quả là niềm hạnh phúc! Kí ức tuyệt vời những ngày tháng cũ, vun bồi cho tâm hồn tôi một miền xanh mướt bao dung. Lâu lâu nhớ về, chạnh lòng xa xót, mà cũng thấy ấm áp vô kể...

Rồi vào cấp 3, rồi lên ĐH... Khoảng cách giữa tôi và nó xa dần. Gặp lại vẫn trân quý nhau lắm, vẫn tri âm nhau là thế... mà giữa hai đứa đã là một bức tường vô hình. Xa lạ.

Nhưng mà, không tiếc đâu! Chỉ giận mình, vô tâm quá. Cuộc đời đã bạc bẽo lắm rồi khi con người đi qua nhau - dẫu hững hờ hay sâu đậm kí ức - rồi cũng xa lạ chính mình, rồi cũng là người dưng. Vậy mà còn để chính mình vô tâm theo guồng quay bất tận ấy... Vô tâm thành quên lãng.

...

Tôi may mắn có nhiều bạn. Và cũng may mắn là kí ức mình no đủ những niềm hạnh phúc. Để mỗi khi nhớ về, ờ thì, mình biết lòng mình vui...!

Bây giờ khác xưa nhiều lắm! Tình bạn của những đứa trẻ hồn nhiên tuổi mình ngày ấy, bây giờ biết có vô ưu và lung linh như thế?!? Hay bây giờ, trẻ con nó lớn nhanh như thổi, nên nó già đời, già dặn cả sự tính toán, bè bạn cũng ko thể vô tư...?!?

Thế nên, nhìn hình ảnh hai thằng nhóc chở nhau trên xe đạp, dưới mưa, tự dưng suy nghĩ mông lung. Cũng phải thôi, cũng đúng rồi, tôi nhỉ?

...

Cũng đã mấy năm không gặp. Không liên lạc. Mỗi đứa một vùng trời. Mỗi đứa đang đốt cháy mình để đi về phía trước. Phía không phải là ngày hôm qua, không bao giờ có thể là ngày hôm qua.

Có thể nó không bao giờ nhớ về thuở khù khờ ngày cũ, không hề nhớ một thời mình đã có một thằng bạn thân.

Hoặc có thể, đôi khi, trong những khoảng lặng im nào đó, bất giác, cũng như tôi, nó sẽ nhớ về ngày xưa...

Dù là như thế nào đi nữa... Ta có quyền gì để buộc kí ức vào hiện tại một ai đó? Đâu thể! Nhớ hay quên - là quyền cá nhân cuối cùng của một trái tim. Nên... tao nhớ, tao quý ngày xưa đó lắm, mày ơi!!!

Lục lại mấy tấm hình. Thấy mặt tao và mày cười toe toét trong sinh nhật của tao nè. Mặt hai thằng ngố như nhau. Ngố đều! Hồn nhiên lạ lẫm.

Mong một ngày gần gặp lại nhé, thằng bạn xưa của tôi.

Vẫn chúc mày tất cả những điều hạnh phúc. Tao biết mày sẽ hạnh phúc, vì mày đã nỗ lực, mày xứng đáng... Mày rất giỏi cơ mà?

...

Một cõi nào đó bất tận... cứ về cùng mưa...


No comments:

Post a Comment