Chưa bao giờ như bây giờ … ta muốn níu giữ thời gian lại thật chậm!
Ngày đừng vội tắt nắng… Đêm đừng sớm buông mình…
Sao cứ phải ngày nối ngày, tháng tiếp tháng… khi mà lòng người thì trĩu nặng ưu tư qua mỗi lần mặt trời lên xuống? Sao thời gian như gió mải miết… Làm sao giữ lại ngày hôm qua và bây giờ?
Bao nhiêu công việc. Bao nhiêu buồn – vui. Bao nhiêu niềm vơ vẩn.
Bao nhiêu niềm tin. Bao nhiêu mong mỏi.
Bao nhiêu hy vọng.
Rồi sẽ có lời giải đáp. Rồi thời gian sẽ trả lời. – Thật vô lý làm sao khi cứ lệ thuộc và đổ dồn cho thời gian như thế! Nhưng biết làm sao, con người bé nhỏ mong manh…
Chưa bao giờ như bây giờ…
Bao nhiêu hạn kỳ lơ lững. Bao nhiêu cột mốc dự định ngay trước mắt.
Mà ta có gì? – Trống rỗng. Vô tâm. Lười nhác và phí hoài thời gian chính mình!
Chán!
Có mong mỏi cho lắm, có huyền hoặc chính ta cho lắm, thì cũng thế thôi! Thời gian là điều duy nhất luôn luôn con người không thể nắm bắt.
Vậy thì…
Gắng hết sức đừng để thời gian bỏ rơi!
Dẫu nhiều khi mệt nhoài, ta khao khát một điều phi thực – thời gian chậm lại. Hay thời gian dừng lại. Ta níu giữ được thời gian.
Thời gian dừng lại thì con người làm thế nào để đi về phía trước? Thời gian dừng lại thì làm gì có ngày mai?
Vẫn phải tuần hoàn sinh mệnh. Vẫn phải vần xoay thời gian không ngừng nghỉ.
Vẫn là ta… Phải đi về phía mai sau. Đi cho đến vô cùng…
Một phút nữa thôi nhé tôi ơi! “Thời gian, ta muốn níu giữ người!”
No comments:
Post a Comment