Cuộc đời con người là vô thường, niềm vui – nỗi buồn đong đếm.
Đi qua năm tháng chính mình, có những cơn mơ hóa gió về trời, lại có những niềm đau vô tình sót lại…
Dù thế nào đi chăng nữa, không gì là mãi mãi…
Dù thế nào đi chăng nữa, tất cả rồi cũng tàn phai…
...
Tưởng tượng cuộc sống của một con người mà hoàn toàn không có kí ức, không có kỉ niệm, thì thật là … tuyệt vọng!
Tuyệt vọng vì chính mình sao lại hư vô đến thế!
Tuyệt vọng vì mòn mỏi kiếp nhân sinh, bất chợt buồn vui, nhìn lại sau lưng: Ta chẳng có gì!
Thật không hề muốn mình nằm bên lề kí ức như thế…
...
Ngẫm cũng thật lạ lùng! Trí nhớ con người quả là vô giới hạn. Từ những việc nhỏ nhặt đời thường, đến biết bao hoài bão dự định, những vui buồn từ quá vãng, những trải nghiệm xuôi dòng thời gian… bao la là thế, vô cùng là thế, mà con người vẫn nhớ hết!
Rồi có những chuyện chính mình muốn quên, mà cố quên thì càng lại nhớ!
Có những chuyện cố tâm ghi nhớ, trớ trêu thay, lại hờ hững quên đi…
...
Nhớ và Quên – cứ như hai nẻo song song tâm trí con người. Một chiều đi vào miền trắng xóa, không giữ lại cho mình gì cả ngoài chiêm bao. Một chiều đi về phía hanh hao, nhớ thật nhiều để lòng càng day dứt…
Cứ như một sân ga buồn không tiếng nói, bước vào cõi kí ức, ta bỡ ngỡ trước trước hai lối rẽ vô hình…
Bạn sẽ chọn nẻo nào mà bước?
...
Đứng giữa hai chiều Nhớ - Quên, con người thường hay thẫn thờ, hoang mang lạc bước. Có khi muốn mình tiến về miền-quên-hết, vứt bỏ vào mênh mông những u sầu phiền muộn không muốn giữ lại, vậy mà, trái tim lại buộc chọn nẻo nhớ-đến-vô-cùng!
Có những lúc chập chùng cảm xúc, muốn ghi sâu tâm khảm một niềm ngọt ngào, một vết nhớ nào đó, mà ngạc nhiên thay, đầu óc lại trống rỗng, cơn vô tri kéo về phía mây trắng không người…
...
Hai chiều Nhớ - Quên không tách bạch rõ ràng, mà nhập nhằng muôn vạn cảm xúc như tơ giăng mắc. Trói con người vào sự vong thân – vong thân khi quên lãng hóa vô tâm, vong thân khi cứ ôm lấy nhớ nhung làm đau nhói chính linh hồn mình.
Giữa hai chiều Nhớ - Quên, ta đúng nghĩa chính ta, soi bản ngã trong những điều rất thật từ dòng sông cuộc đời. Dòng sông cứ miết chảy… Cuộc đời cứ vô danh lững lỡ về vô định… Ta thì cứ miệt mài, Nhớ, rồi lại Quên…
...
Một lúc nào đó dừng chân. Hãy dành khoảnh khắc vô ưu nào đó nhìn lại. Giữa hai chiều Nhớ - Quên, ta còn đó hạnh phúc không lời…
No comments:
Post a Comment