Saturday, May 31, 2008

Điện thoại của Mẹ

 
Suốt 4 năm Đại học, nếu hỏi tôi điều gì làm tôi tự hào nhất, thì đó chính là những cuộc điện thoại của Mẹ.

...

Mỗi ngày, đều đặn và hiếm khi nào lỗi hẹn, Mẹ đều gọi điện thoại cho tôi.

Từ lúc tôi chưa có di động, Mẹ phải gọi vào máy cố định nhà người quen hàng xóm nơi tôi trọ, đến lúc gọi điện vào máy di động của đứa bạn ở cùng, cho đến khi tôi có máy riêng. Mỗi ngày. Dù có khi nói ít, có khi nói dài. Mẹ vẫn gọi cho tôi, như một thói quen. Tôi chờ điện thoại, như một nếp sống.

...

Bạn bè thân thiết cùng nhà trọ với tôi đã phải ganh tỵ mà nói rằng: “Mày sướng thật, được mẹ cưng ghê, ngày nào cũng gọi điện thoại thăm lo!”

Kẻ thích đùa thì bảo là: "Úi giời, lớn to đầu mà còn để Mẹ chăm chút mỗi ngày bằng điện thoại!”

Người không thiện cảm thì khẩy: “Chắc là Mẹ mày lo lắng sợ mày hư chứ gì!”
Nhận được những lời đó, tôi chỉ mỉm cười. Mỉm cười và tự hào rằng: tôi biết mình được yêu thương và tôi biết yêu thương Mẹ hơn qua những cuộc điện thoại mỗi ngày như thế.

...

Mẹ gọi điện thoại mỗi ngày không phải chỉ vì lo lắng, không phải vì không có niềm tin ở con trai mình. Mà để biết con mình khỏe mạnh, biết con mình bước qua từng ngày trong năm tháng xa cha ngái mẹ như thế nào, biết con mình đã lớn khôn hay còn khờ dại, để hiểu được con vẫn biết níu mình với yêu thương gia đình hay đã vỗ cánh vô tâm… Và tôi, tự hào vì mình không làm Mẹ thất vọng!

Còn tôi, nghe điện thoại mỗi ngày để biết mình được yêu thương thế nào. Quan trọng hơn, nghe giọng nói của Mẹ, để tôi có thể cảm nhận – Mẹ đang khỏe hay có bệnh trong người, Mẹ đang vui hay buồn, đang thanh thản hay lo lắng. Những cuộc điện thoại nối gần Mẹ - con, dường như không còn khoảng cách địa lý. Những cuộc điện thoại nối trái tim với trái tim. Con yêu Mẹ!

...

Mỗi ngày suốt hơn 4 năm. Và tận bây giờ vẫn thế!

Đến nỗi, ngày nào không nhận điện thoại của Mẹ, là tôi sẽ lo lắng, sẽ suy nghĩ mông lung – sợ Mẹ bệnh, sợ Mẹ đang có chuyện buồn phiền, sợ mình làm Mẹ giận…

...

Điện thoại mỗi ngày. Có khi chỉ là cuộc nói chuyện ngắn ngủi chưa đầy 5 phút, chỉ để Mẹ hỏi con “Có gì không nè?” và để con trả lời “dạ, bình thường mẹ ơi!”. Có khi là những cuộc nói chuyện dài gần nửa tiếng, con kể chuyện trường lớp, bạn bè, công việc; Mẹ kể vài việc vặt nho nhỏ ở gia đình… Chỉ thế mà đủ đầy lắm! Chỉ thế mà thấy mình hạnh phúc vô cùng!

Tôi không bao giờ buồn lòng vì những cuộc điện thoại của Mẹ hay chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ trước những lời trêu chọc là Mẹ tôi quan tâm, chăm nom quá mức hay là không tin tưởng nên phải kiểm tra tôi mỗi ngày. Sao phải xấu hổ với sự được Mẹ yêu thương? Sao buồn lòng với những quan tâm mà chỉ có Mẹ mới có thể dành cho mình nhiều đến vậy?

...

Tận bây giờ, Mẹ vẫn gọi cho tôi mỗi ngày. Nhắc nhở từng chuyện nhỏ, đến chia sẻ vui – buồn cùng tôi. Cứ mỗi lần nghe điện thoại của Mẹ là thể nào cũng sẽ nghe những “điệp khúc” quen thuộc, đến nỗi, tôi luôn nói là “Con biết rồi, con nhớ rồi” đến không biết bao nhiêu lần! Mà lạ kỳ là… dù thế, tôi vẫn thích nghe, muốn nghe, và hạnh phúc vì được lắng nghe!

...

Tôi muốn nghe điện thoại mỗi ngày của Mẹ đến suốt đời. Nhưng có thể về sau này, người phải gọi điện là tôi chứ không phải là Mẹ nữa. Tôi sẽ gọi điện thoại cho Mẹ mỗi ngày, dù có thế nào đi chăng nữa… Con hứa, bởi vì con yêu Mẹ!


No comments:

Post a Comment