Wednesday, May 28, 2008

Thèm được nếm lại hương vị ngày xưa...


Tự nhiên có cảm giác thèm được nếm lại những hương vị xưa…


Tự biết với chính mình là bất cứ thứ gì của ngày hôm nay cũng không thể giống với ngày hôm qua được, vậy mà, vẫn cứ hão huyền một nỗi ngây ngô: muốn tìm lại những hương vị ngày cũ.

...

Có rất nhiều hương vị muốn nếm lại một lần trong đời...

Một gói xôi mặn kiểu xưa ở quê nhà. Nếp dẻo nấu mềm, mỡ hành, trứng chiên xắt sợi, lạp xưởng xắt lát mỏng, ăn với nước tương. Tất cả gói trong gói lá chuối, mùi thơm của xôi quyện chút thơm béo mỡ hành, có cả mùi trứng chiên thanh thanh dịu dịu… ăn một muỗng xôi mà cảm giác ấm áp cả buổi sớm tinh mơ. Những gói xôi mà mỗi sáng đi học thuở lớp 1, lớp 2 lúc nào cũng được mẹ mua cho. Những gói xôi ấp ủ cả tuổi thơ, và lòng yêu mẹ.

Một dĩa bánh khọt thiệt hấp dẫn! Bánh khọt trắng mềm, trên quết một ít đậu xanh, chan nước cốt dừa béo ngậy và nước mắm pha ngọt vừa ăn. Bỏ vào miệng một miếng là thấy tan ra cả trăm ngàn mùi vị. Ngọt, béo, thơm, mặn mặn… Ăn một dĩa là muốn ăn thêm dĩa nữa. Mà lạ kì là chỉ có bánh khọt ở tiệm của một cô gần nhà ngoại là ăn ngon nhất, đúng vị yêu thích nhất! Hồi nhỏ, hôm nào qua ngoại là cũng được mấy dì dẫn đi ăn bánh khọt, trước khi đeo bám đi chợ để vòi vĩnh mấy thứ quà rong… Thiệt, nhớ gì đâu!

Một dĩa cơm xá xíu mang hương vị rất đặc trưng. Những lần đi thi buổi sáng hay ngày Chủ Nhật, cha thường chở đi ăn. Để rồi mình sẽ được thưởng thức một dĩa cơm xá xíu ngon như chưa bao giờ ngon đến thế! Cha ngồi nhâm nhi ly café và nhìn con trai ăn một cách mê say. Ánh mắt cha ngời sáng. Mà lòng con cũng ấm áp vô cùng! Dĩa cơm xá xíu mà bây giờ, đi qua nhiều nơi, đã nhiều lần cố thử, vẫn không thể nào đúng hương vị ngày đó.

Một tô phở bò tái từ thời mà chỉ có giá 6000 đồng! Là hương phở thơm nồng vị bò, nước béo ngậy lừng. Những buổi sáng hiếm hoi cả nhà cùng chở nhau đi ăn sáng, cùng thưởng thức những tô phở thơm béo, làm cho tinh thần sảng khoái cả một ngày. Tô phở bò mà đối với thời bấy giờ - đã là một thức ăn sáng xa xỉ. Chính thế mà lâu lâu, cha mẹ tôi mới đưa cả nhà đi thưởng thức, chỉ vì muốn con trai lại sức sau một trận ốm, hay có sức khoẻ học hành trước những ngày thi. Chắt chiu yêu thương từ những tô phở 6000 đồng như thế!

Một tô bún riêu no bụng những buổi chiều mẹ đèo con về trên chiếc xe đạp cũ oằn lưng. Trời mưa lất phất, chiếc áo mưa chỉ đủ quấn con. Lạnh. Đói. Dừng chân quán nhỏ ven đường, hai mẹ con sì sụp hút tô bún nghi ngút khói. Con ăn hả hê, con cười tít mắt. Chắc mẹ cũng vì thế mà no lòng!


Và còn không biết bao nhiêu món ăn, hương vị ngày xưa đó, mà bây giờ, không thể tìm lại. Không phải vì bây giờ người ta không còn bán những món đó nữa, mà là hương vị bây giờ không thể như xưa.

...

Có ai đó khi đọc những dòng này, chắc sẽ cười tôi sao mà ngô nghê thế! Ừ thì, ngày xưa vì còn nhỏ, chưa từng nếm trải nhiều hương vị món ăn khác nhau, nên với trí óc và tầm trải nghiệm của một đứa trẻ, thì những món ăn khi đó là ngon, là tuyệt vời! Bây giờ thì đã lớn, đã nhiều nếm trải, nên mới thấy đâu là món ngon đâu là thức dở, mới ngạc nhiên sao hương vị không hề giống ngày xưa. Chứ món ăn thì cùng là một món, khi nào mà chẳng thế, có chăng chỉ khác chút chút… Mắc gì phải bận tâm, mà cứ đòi tìm lại đúng mùi vị cũ?!

Ừ thì, có thể bạn nói đúng. Chẳng qua theo thời gian, mọi thứ đã khác. Có khi vị giác của chính mình thay đổi, cảm nhận của mình thay đổi nên mới thấy hương vị quá khác ngày xưa… Nhưng dù thế nào, cái ta nhớ là cảm giác. Cái ta thèm là cảm giác. Cảm giác không chỉ do món ăn mang lại, mà còn là cảm giác chứa đựng yêu thương. Là kí ức. Một món ăn cũng có thể trở thành kí ức, khi vì nó mà nhận diện được yêu thương, nhờ nó mà bạn biết trân quý hơn mỗi thứ trong đời.

Tôi cứ thèm được nếm hương vị ngày xưa…



No comments:

Post a Comment