Tôi cứ hoài thắc mắc suốt những ngày gần đây, hà cớ gì những cơn mộng tưởng lại lìa bỏ tôi một cách lặng lẽ đến mức nhận ra thì tôi đã bàng hoàng, đến như vậy. Cứ ngỡ bấy nhiêu nỗi niềm của bạn hữu, biết bao khoảng tối suy tư... đã có thể, ít nhất, cũng tạo nên một dòng sông xanh màu biển cả chảy tràn suốt miền cỏ biêng biếc tâm trí tôi, đủ để đánh thức bờ bãi nghĩ suy, cho mùa thơm con chữ nở hoa đầy cả hai triền sông sóng vỗ. Vậy mà, lại thôi. Chỉ lặng im những lời hát không rõ hình hài, dập dờn trong đầu, óng ánh vời xa trong những cơn mơ - hiền ngoan như chưa bao giờ.
Tôi tự buộc mình tự lý giải chính trạng huống lạ lùng, mà hiếm khi một tâm hồn hết sức nhạy cảm - đến mức vẩn vơ - như tôi gặp phải. Và, đã tự thừa nhận với chính một cái tôi khát khao tỏ bày những tâm tư bằng câu chữ đã đi đâu biền biệt suốt tuần trời qua, rằng: Vì dửng dưng hết thảy với đớn đau, mừng vui hay nghịch lý, trớ trêu... nên Vô Cảm như cơn gió sang đông tái tê kéo về, làm cho cái tôi hay mộng tưởng bỗng dưng như một cánh chim lẻ bầy chới với, vội vàng đập cánh bay tận xa xôi đâu đó, để tránh mùa đóng băng tâm thức và cảm tính đã, đang về.
Trong khi tôi say sưa với những ngày dửng dưng mà đáng yêu đến lạ của lòng mình, thì tôi lại ngỡ ngàng nhận ra, quanh mình, không kể xiết những giai âm phức cảm nội tâm vẫn đều đặn vang lên, mỗi giờ qua, mỗi ngày qua. Biết chứ, rằng có những trái tim đang đập những nhịp sinh học thường tình mà nhịp tin yêu thì dường như bắt đầu câm lặng. Biết chứ, rằng có những cái tôi chôn giấu bao ký ức hôm qua đột nhiên lại tái sinh từ tàn tro - ngỡ là thế - và mạnh mẽ kêu gào thê thiết nhằm kéo theo cái tôi chênh chao của hiện tại cùng chìm đắm theo cùng. Biết chứ, rằng sau những loay hoay mệt nhoài, nhiều lắm những bàn tay đang muốn buông xuôi mọi thứ, muốn sạch không những trói buộc xám màu hay cố thả rơi những cố gắng - tự thân đã là mỏi mệt. Mà ta thì, cũng có mấy khi đâu, không để những muộn phiền và trò hài không thể cười nổi của cuộc đời làm cho ngả màu tối. Chìm trong những khoảng trống nhọc nhằn định nghĩa, lý giải buồn - vui đời mình. Mà ngạc nhiên là, lại có thể một cách rất tự nhiên, dường như là bỏ quên hết tất cả.
Như là, bỏ lại hết tiếng còi xe inh ỏi, bỏ lại hết khói bụi nhòe nhoẹt, bỏ lại hết cái tất ta tất tưởi sực mùi phố thị, công nghiệp và khô khốc đời, bước vào một góc quán quen, yên tiếng, sẽ lại tự sống dậy một cái tôi bỏ mặc trần gian và chỉ sống an nhiên trong góc tối chính mình. Thế cũng gọi là bình an vậy - dẫu chỉ có giá trị sử dụng tạm thời.
Mãi cho đến bây giờ, khi viết đến những chữ này, thì tôi mới thực sự thấy rõ cái tôi đang say mê typing trải dài tâm tư bằng những ký tự lắm người cho là vô nghĩa, thực tâm đang muốn nói gì, với ai, qua chính entry - mà sau những 3 tiếng đồng hồ trống không, quạnh quẽ, không thể gọi tỉnh được bất cứ cơn mộng tưởng nào trong góc quán một mình tôi mới có thể bắt đầu được này.
Trước hết đó là với chính mình (cũng hiển nhiên vì chừng mực nào đó, tôi vẫn là một kẻ ích kỷ thường xuyên mê đắm bản thân một cách khờ khạo), cám ơn những khoảng tối không mộng tưởng khác với thường nhật của gần một tuần lễ qua. Cám ơn lắm, biết ơn lắm vì có thể giúp trái tim vốn như một miếng bọt biển thấm hút cực nhanh những giọt đời cứ tràn trề mỗi ngày lại nhiều hơn một chút quanh mình có thể không đập gấp, không thở vội, không nhói buốt những niềm đau không nguyên cớ. Cám ơn, vì những chất chồng suy nghĩ, những phức cảm mông mênh đã không tìm đến, cho ta, những khoảng tối đúng nghĩa: Đen, lắng, sâu và không chòng chành. Cám ơn, vì những khoảng tối không mộng tưởng vừa đủ để ta biết mình có thể dửng dưng thật tốt với khốn nạn đời hay bỡn cợt; và biết mình còn có thể chấp nhận không xót đau khi say goodbye và tạm thời để cái tôi đa cảm bay đi trú đông nơi cuối chân trời. Cám ơn, được là ta của rất đỗi yêu đời.
Kế đến, là gửi những sẻ chia rất mực chân thành - dù đang được thể hiện bằng câu từ lóng lánh màu sáo rỗng - đến tất cả những trái tim bè bạn đang mải miết đập những nhịp suy tư không lối thoát suốt những ngày này. Nói là, dù không có đến thật gần để trao một vòng ôm thắm thiết; hay thâu đêm bên chén trà nhạt đắng để lắng nghe một cách đúng nghĩa nhất những đắng đót mà ai đó phải gánh chịu mỗi sát na dài; hay cùng chung một cơn cuồng dại tâm thức, thỏa thê buông thả và nổi loạn để đánh tiếng với đời... thì thực tâm, sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn muốn được làm hết thảy những điều đó, để được, một lần thôi, dù là như thế nào đi nữa, cũng có thể làm bạn vơi những sầu muộn cứ đang xanh tươi và chất chồng. Nhưng, bạn biết không, tôi đã không thể.
Không thể, vì tôi biết và tin là, dù bạn đang lạnh giá thân côi, đang tự soi những vết nứt trái tim mình, hay muốn cứ mãi thỏa hiệp để những lãng đãng đớn đau hành hạ... thì bạn, cũng như tôi, rồi sẽ quên, rồi sẽ thức. Những khoảng tối của bạn sẽ im hết những tiếng kêu than, lắng hết những nỗi muộn phiền chát chúa, sẽ lại đêm, lại đen, lại tĩnh, lại tối đến sâu lòng. Và không mộng tưởng nữa. Như là, một mình tỉnh dậy đột ngột giữa đêm đen, sẽ thôi rớt nước mắt tủi thân, thôi lắng lo những bất trắc ngoài kia đời đang chờ đợi, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn vào bóng tối, nhìn vào khoảng tối chính mình, và tự nhắc là chỉ là những thoáng của đêm đen, mai sớm ra lại là ánh nắng ban ngày, lại là màu gió tươi, lại là hương mặt trời ngạt ngào sức sống. Để lại ngủ sâu, cho mai thức dậy, đúng như lẽ bao giờ.
Nghĩa là, cái gì cũng tạm thời cả, tôi ơi, bạn ơi! Những khoảng tối không mộng tưởng này, hay những trống rỗng mà lại mênh mông nghĩ suy kia, cũng chỉ tạm thời thôi. Sẽ chấm dứt, đến điểm dừng. Để lại hoán vị cho nhau. Để cùng nhau trải hết, lớn thêm, và yêu thêm những khoảng tối riêng mình. Không hoài nghi cuộc sống nữa, không dỗi hờn bất công nữa. Chỉ thản nhiên chấp nhận, những điều không thể khác được. Như, sau những cơn nắng ngời, những phút giây chói chang đời bề bộn, ta sẽ có, sẽ chạm tới và chìm sâu vào những khoảng tối êm đềm.
Sẽ thôi, như tôi khi viết hết entry này, thì những khoảng tối không mộng tưởng của mình đã kết thúc. Tôi đã đủ, đã sẵn sàng để tiếp tục bước ra, đi tiếp, về phía những ngày nắng đa cảm đang chờ mình.
Bạn bè tôi, cũng thế nhé, sẽ sớm thôi, được gặp những khoảng tối không mộng tưởng - mà tôi biết mọi người đã và đang ganh tỵ với mình thế nào từ bấy đến giờ. Ai cũng có những bình yên mình xứng đáng nhận về. Cứ bình yên đợi...
Tôi tự buộc mình tự lý giải chính trạng huống lạ lùng, mà hiếm khi một tâm hồn hết sức nhạy cảm - đến mức vẩn vơ - như tôi gặp phải. Và, đã tự thừa nhận với chính một cái tôi khát khao tỏ bày những tâm tư bằng câu chữ đã đi đâu biền biệt suốt tuần trời qua, rằng: Vì dửng dưng hết thảy với đớn đau, mừng vui hay nghịch lý, trớ trêu... nên Vô Cảm như cơn gió sang đông tái tê kéo về, làm cho cái tôi hay mộng tưởng bỗng dưng như một cánh chim lẻ bầy chới với, vội vàng đập cánh bay tận xa xôi đâu đó, để tránh mùa đóng băng tâm thức và cảm tính đã, đang về.
Trong khi tôi say sưa với những ngày dửng dưng mà đáng yêu đến lạ của lòng mình, thì tôi lại ngỡ ngàng nhận ra, quanh mình, không kể xiết những giai âm phức cảm nội tâm vẫn đều đặn vang lên, mỗi giờ qua, mỗi ngày qua. Biết chứ, rằng có những trái tim đang đập những nhịp sinh học thường tình mà nhịp tin yêu thì dường như bắt đầu câm lặng. Biết chứ, rằng có những cái tôi chôn giấu bao ký ức hôm qua đột nhiên lại tái sinh từ tàn tro - ngỡ là thế - và mạnh mẽ kêu gào thê thiết nhằm kéo theo cái tôi chênh chao của hiện tại cùng chìm đắm theo cùng. Biết chứ, rằng sau những loay hoay mệt nhoài, nhiều lắm những bàn tay đang muốn buông xuôi mọi thứ, muốn sạch không những trói buộc xám màu hay cố thả rơi những cố gắng - tự thân đã là mỏi mệt. Mà ta thì, cũng có mấy khi đâu, không để những muộn phiền và trò hài không thể cười nổi của cuộc đời làm cho ngả màu tối. Chìm trong những khoảng trống nhọc nhằn định nghĩa, lý giải buồn - vui đời mình. Mà ngạc nhiên là, lại có thể một cách rất tự nhiên, dường như là bỏ quên hết tất cả.
Như là, bỏ lại hết tiếng còi xe inh ỏi, bỏ lại hết khói bụi nhòe nhoẹt, bỏ lại hết cái tất ta tất tưởi sực mùi phố thị, công nghiệp và khô khốc đời, bước vào một góc quán quen, yên tiếng, sẽ lại tự sống dậy một cái tôi bỏ mặc trần gian và chỉ sống an nhiên trong góc tối chính mình. Thế cũng gọi là bình an vậy - dẫu chỉ có giá trị sử dụng tạm thời.
Mãi cho đến bây giờ, khi viết đến những chữ này, thì tôi mới thực sự thấy rõ cái tôi đang say mê typing trải dài tâm tư bằng những ký tự lắm người cho là vô nghĩa, thực tâm đang muốn nói gì, với ai, qua chính entry - mà sau những 3 tiếng đồng hồ trống không, quạnh quẽ, không thể gọi tỉnh được bất cứ cơn mộng tưởng nào trong góc quán một mình tôi mới có thể bắt đầu được này.
Trước hết đó là với chính mình (cũng hiển nhiên vì chừng mực nào đó, tôi vẫn là một kẻ ích kỷ thường xuyên mê đắm bản thân một cách khờ khạo), cám ơn những khoảng tối không mộng tưởng khác với thường nhật của gần một tuần lễ qua. Cám ơn lắm, biết ơn lắm vì có thể giúp trái tim vốn như một miếng bọt biển thấm hút cực nhanh những giọt đời cứ tràn trề mỗi ngày lại nhiều hơn một chút quanh mình có thể không đập gấp, không thở vội, không nhói buốt những niềm đau không nguyên cớ. Cám ơn, vì những chất chồng suy nghĩ, những phức cảm mông mênh đã không tìm đến, cho ta, những khoảng tối đúng nghĩa: Đen, lắng, sâu và không chòng chành. Cám ơn, vì những khoảng tối không mộng tưởng vừa đủ để ta biết mình có thể dửng dưng thật tốt với khốn nạn đời hay bỡn cợt; và biết mình còn có thể chấp nhận không xót đau khi say goodbye và tạm thời để cái tôi đa cảm bay đi trú đông nơi cuối chân trời. Cám ơn, được là ta của rất đỗi yêu đời.
Kế đến, là gửi những sẻ chia rất mực chân thành - dù đang được thể hiện bằng câu từ lóng lánh màu sáo rỗng - đến tất cả những trái tim bè bạn đang mải miết đập những nhịp suy tư không lối thoát suốt những ngày này. Nói là, dù không có đến thật gần để trao một vòng ôm thắm thiết; hay thâu đêm bên chén trà nhạt đắng để lắng nghe một cách đúng nghĩa nhất những đắng đót mà ai đó phải gánh chịu mỗi sát na dài; hay cùng chung một cơn cuồng dại tâm thức, thỏa thê buông thả và nổi loạn để đánh tiếng với đời... thì thực tâm, sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn muốn được làm hết thảy những điều đó, để được, một lần thôi, dù là như thế nào đi nữa, cũng có thể làm bạn vơi những sầu muộn cứ đang xanh tươi và chất chồng. Nhưng, bạn biết không, tôi đã không thể.
Không thể, vì tôi biết và tin là, dù bạn đang lạnh giá thân côi, đang tự soi những vết nứt trái tim mình, hay muốn cứ mãi thỏa hiệp để những lãng đãng đớn đau hành hạ... thì bạn, cũng như tôi, rồi sẽ quên, rồi sẽ thức. Những khoảng tối của bạn sẽ im hết những tiếng kêu than, lắng hết những nỗi muộn phiền chát chúa, sẽ lại đêm, lại đen, lại tĩnh, lại tối đến sâu lòng. Và không mộng tưởng nữa. Như là, một mình tỉnh dậy đột ngột giữa đêm đen, sẽ thôi rớt nước mắt tủi thân, thôi lắng lo những bất trắc ngoài kia đời đang chờ đợi, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn vào bóng tối, nhìn vào khoảng tối chính mình, và tự nhắc là chỉ là những thoáng của đêm đen, mai sớm ra lại là ánh nắng ban ngày, lại là màu gió tươi, lại là hương mặt trời ngạt ngào sức sống. Để lại ngủ sâu, cho mai thức dậy, đúng như lẽ bao giờ.
Nghĩa là, cái gì cũng tạm thời cả, tôi ơi, bạn ơi! Những khoảng tối không mộng tưởng này, hay những trống rỗng mà lại mênh mông nghĩ suy kia, cũng chỉ tạm thời thôi. Sẽ chấm dứt, đến điểm dừng. Để lại hoán vị cho nhau. Để cùng nhau trải hết, lớn thêm, và yêu thêm những khoảng tối riêng mình. Không hoài nghi cuộc sống nữa, không dỗi hờn bất công nữa. Chỉ thản nhiên chấp nhận, những điều không thể khác được. Như, sau những cơn nắng ngời, những phút giây chói chang đời bề bộn, ta sẽ có, sẽ chạm tới và chìm sâu vào những khoảng tối êm đềm.
Sẽ thôi, như tôi khi viết hết entry này, thì những khoảng tối không mộng tưởng của mình đã kết thúc. Tôi đã đủ, đã sẵn sàng để tiếp tục bước ra, đi tiếp, về phía những ngày nắng đa cảm đang chờ mình.
Bạn bè tôi, cũng thế nhé, sẽ sớm thôi, được gặp những khoảng tối không mộng tưởng - mà tôi biết mọi người đã và đang ganh tỵ với mình thế nào từ bấy đến giờ. Ai cũng có những bình yên mình xứng đáng nhận về. Cứ bình yên đợi...
"Ai cũng có những bình yên mình xứng đáng nhận về. Cứ bình yên đợi..."
ReplyDeleteChị cũng muốn nói với em như thế, trong một ngày trôi lạc mộng tưởng khác nữa, không xa, khi em lại bỗng thèm một khoảng tối trôi êm... để lại thức dậy "cho mùa thơm con chữ nở hoa đầy"
Cứ nhớ, chị đã mượn câu của em để nói với em, bằng sự đồng cảm "tối đến sâu lòng"của chị.