"Tôi muốn ngắm xem màu cỏ dại ở một vùng đất xa tít mịt mờ nào đó có khác đám cỏ mọc hoang ở miếng đất hiếm hoi trong lòng phố. Tôi tự hỏi ánh nắng chóa lóa của một ngày đang khép lại ở nơi nào đó trên trái đất này có vàng óng như chiều nay?" [by Vivian]
Khi sự dịu dàng mà mênh mông nghĩ suy của hai câu này, vỏn vẹn là thế, đã chạm đến đúng một góc tâm tư mình (như một người bạn tâm giao vào thăm căn phòng xưa cũ, chợt bất ngờ vì mình còn gìn giữ chiếc chìa khóa cũng xưa cũ, vừa vặn mở ra ngăn kéo thời gian ố vàng, mà vẫn còn biếc xanh những suy tư luôn luôn ấp ủ, luôn luôn) tôi thấy mình bỗng nhiên muốn sống, một lần thôi, thực sự với những cảm giác mình, biết là bao.
Những ước mơ ít nhiều mang sắc màu ảo tưởng, không biết tự bao giờ đã luôn yên vị nơi đó, trong miền ký ức hôm qua thăm thẳm, bỗng nhiên như cành như nụ, thức giấc với những giọt mưa ban mai mùa xuân đầu tiên, trổ màu xanh mới, nở cánh hoa thiên khải ngọt lành. Những ước mơ, gọi ngắn, bằng một âm đúng giản dị: Đi.
Đi cho thỏa những viễn mộng từ ấu thơ, đắp xây bằng truyện cổ, tích xưa, bằng những trang sách chở tâm hồn chấp chới đến những miền xa xôi dịu vợi - có nơi tên tuổi rõ ràng, có nơi chỉ là được-biết-đến bằng sự uyên thâm của những nhà văn giàu lòng nhân ái với cuộc đời luôn lớn lao những địa danh chưa hề có dấu chân người. Muốn đi, đi mải thế đó, cho hết những nơi trái tim thúc giục, những nơi tham vọng của trí não lên tiếng. Cứ đi hồn nhiên, cứ đi như biết bao những nhân vật diệu kỳ đến phi lý, chỉ đi thôi, là đến. Những cõi mới mở ra, những giao thoa bừng lên muôn vạn thanh âm yêu đời. Sẽ là ta đấy, như Peter Pan bay cao trên vùng mây ấm, dừng chân ngơi nghỉ đâu đó nơi những mảnh đất giản dị mà ngọt ngào; như một nhà viễn du khát cháy niềm ước ao trèo lên những đỉnh núi mồ côi, đặt tên cho từng ngọn cỏ, hòn sỏi; tô vẽ năm tháng đời mình bằng sắc màu của gió; như một cánh hải âu bay hoài biển lớn, chở trên đôi cánh mình biết bao giọt mưa giọt nắng, biết bao vết dấu tiếng hát nụ cười của những cõi người khác biệt mà mình đã lạc đôi cánh mỏi, đôi lần dừng chân. Sẽ là ta đấy, đúng nghĩa viễn du cõi tạm thênh thang này. Đi hết những khát khao lòng mình!
Bạn sẽ bật cười khi biết bối cảnh tôi ngồi viết những dòng này: Bàn tính lạnh lẽo nhiệt độ văn phòng, ánh sáng hắt hiu từ màn hình máy tính, không gian "đóng hộp cực chuyên nghiệp" đã quá đỗi thân quen đến mức không còn buồn chán chường. Thì cứ cười đi bạn ạ, cứ cho là tôi cứ mãi ảo tưởng bản thân, cứ mãi sống lững lờ trong những cõi mộng tưởng siêu thực. Tôi chẳng phải buồn vì điều đó, vì tôi biết, đã rất biết, từ bao giờ, con người luôn muốn những gì mình không thể có; và đôi khi, ghét cả những cái gì mình không thể có.
Như tôi, khi thể xác mòn mỏi qua từng ngày dài phố thị, bó mình trong hết khuôn khổ này lại đến khuôn khổ khác, thì tôi luôn muốn mình được nối cánh lãng du, thoát ly hết thảy, vời xa hết thảy; đi, đi, đi cho ra khỏi chính cái tôi mệt nhoài, cho ra khỏi chốn bộn bề những xe cộ chen chân, những điệp khúc vô hồn tiếng còi xe, tiếng quát mắng nhau inh ỏi mỗi phút, từng giờ. Rồi những khi khác, bị đời tước mất mộng mơ, tôi lại đâm ra ghét bỏ những ước mơ làm khổ tâm trí mình. Cứ ngồi trong quần tây áo sơ mi mà mơ được trần trụi bản thể ngoài biển lớn, trời xanh; nhọc nhằn lắm chứ, buồn bực lắm chứ! Và như bạn, thậm chí nghĩ còn không dám, thì làm sao đi, nên bạn ghét lối huyễn tưởng của tôi, vì bạn muốn ít nhất một lần thôi, được như tôi, đi thật xa, dẫu chỉ bằng câu chữ chính mình.
Cuộc sống cho con người quá nhiều ước mơ. Quá nhiều những nỗi niềm xa tầm với. Nhưng cũng chính cuộc đời, lại vùi dập hết thảy, lại xóa nhòa hết thảy. Cuộc mưu sinh như hòn đá nặng, may lắm là đôi cánh ước mơ không gãy đứt, chứ đừng tưởng đến cảnh cất cánh nổi, và bay xa. Phũ phàng là thế, nên hiếm khi có cơ hội quên hết - tạm thời quên hết, tôi để mình sống trọn từng nhịp thở bình an, trọn từng âm gõ bàn phím hanh khô không vướng bận, cùng mơ ước. Vì biết, sau ít ỏi được mơ giữa ban ngày, quá nhiều thực tế khắc nghiệt sẽ lại ào ào thác lũ tràn về. Đi - khi đó chỉ còn đúng nghĩa đen, một hành động mặc nhiên phải thế của cuộc sống thường nhật; và sẽ được đính kèm bởi những động từ không gì đời hơn thế, người hơn thế: đi làm, đi ăn, đi ngủ, đi chơi... loay hoay bất tận, sống nhiều đến bất tận, thực đến bất tận.
Nhưng dẫu lúc này, lúc kia, tôi vẫn sẽ không bao giờ tự tay giết chết những cơn mơ tự nhiên rất mực ấy của mình. Chỉ là, trong những hoàn cảnh không tương thích, tôi lại thả nó vào ngăn kéo vờ lãng quên, khóa lại thật kỹ, trong căn phòng xưa cũ những hoài niệm không ngớt. Để biết đâu một hôm nào đó, lại có bạn tri âm tìm được chìa khóa, mở, thả ước mơ về lại chính cái tôi đang ngủ quên trong khoảng tối tâm thức. Khi đó, tôi sẽ lại tự do buông mình, đi...
...
... dù chỉ trong một entry như thế này!
Khi sự dịu dàng mà mênh mông nghĩ suy của hai câu này, vỏn vẹn là thế, đã chạm đến đúng một góc tâm tư mình (như một người bạn tâm giao vào thăm căn phòng xưa cũ, chợt bất ngờ vì mình còn gìn giữ chiếc chìa khóa cũng xưa cũ, vừa vặn mở ra ngăn kéo thời gian ố vàng, mà vẫn còn biếc xanh những suy tư luôn luôn ấp ủ, luôn luôn) tôi thấy mình bỗng nhiên muốn sống, một lần thôi, thực sự với những cảm giác mình, biết là bao.
Những ước mơ ít nhiều mang sắc màu ảo tưởng, không biết tự bao giờ đã luôn yên vị nơi đó, trong miền ký ức hôm qua thăm thẳm, bỗng nhiên như cành như nụ, thức giấc với những giọt mưa ban mai mùa xuân đầu tiên, trổ màu xanh mới, nở cánh hoa thiên khải ngọt lành. Những ước mơ, gọi ngắn, bằng một âm đúng giản dị: Đi.
Đi cho thỏa những viễn mộng từ ấu thơ, đắp xây bằng truyện cổ, tích xưa, bằng những trang sách chở tâm hồn chấp chới đến những miền xa xôi dịu vợi - có nơi tên tuổi rõ ràng, có nơi chỉ là được-biết-đến bằng sự uyên thâm của những nhà văn giàu lòng nhân ái với cuộc đời luôn lớn lao những địa danh chưa hề có dấu chân người. Muốn đi, đi mải thế đó, cho hết những nơi trái tim thúc giục, những nơi tham vọng của trí não lên tiếng. Cứ đi hồn nhiên, cứ đi như biết bao những nhân vật diệu kỳ đến phi lý, chỉ đi thôi, là đến. Những cõi mới mở ra, những giao thoa bừng lên muôn vạn thanh âm yêu đời. Sẽ là ta đấy, như Peter Pan bay cao trên vùng mây ấm, dừng chân ngơi nghỉ đâu đó nơi những mảnh đất giản dị mà ngọt ngào; như một nhà viễn du khát cháy niềm ước ao trèo lên những đỉnh núi mồ côi, đặt tên cho từng ngọn cỏ, hòn sỏi; tô vẽ năm tháng đời mình bằng sắc màu của gió; như một cánh hải âu bay hoài biển lớn, chở trên đôi cánh mình biết bao giọt mưa giọt nắng, biết bao vết dấu tiếng hát nụ cười của những cõi người khác biệt mà mình đã lạc đôi cánh mỏi, đôi lần dừng chân. Sẽ là ta đấy, đúng nghĩa viễn du cõi tạm thênh thang này. Đi hết những khát khao lòng mình!
Bạn sẽ bật cười khi biết bối cảnh tôi ngồi viết những dòng này: Bàn tính lạnh lẽo nhiệt độ văn phòng, ánh sáng hắt hiu từ màn hình máy tính, không gian "đóng hộp cực chuyên nghiệp" đã quá đỗi thân quen đến mức không còn buồn chán chường. Thì cứ cười đi bạn ạ, cứ cho là tôi cứ mãi ảo tưởng bản thân, cứ mãi sống lững lờ trong những cõi mộng tưởng siêu thực. Tôi chẳng phải buồn vì điều đó, vì tôi biết, đã rất biết, từ bao giờ, con người luôn muốn những gì mình không thể có; và đôi khi, ghét cả những cái gì mình không thể có.
Như tôi, khi thể xác mòn mỏi qua từng ngày dài phố thị, bó mình trong hết khuôn khổ này lại đến khuôn khổ khác, thì tôi luôn muốn mình được nối cánh lãng du, thoát ly hết thảy, vời xa hết thảy; đi, đi, đi cho ra khỏi chính cái tôi mệt nhoài, cho ra khỏi chốn bộn bề những xe cộ chen chân, những điệp khúc vô hồn tiếng còi xe, tiếng quát mắng nhau inh ỏi mỗi phút, từng giờ. Rồi những khi khác, bị đời tước mất mộng mơ, tôi lại đâm ra ghét bỏ những ước mơ làm khổ tâm trí mình. Cứ ngồi trong quần tây áo sơ mi mà mơ được trần trụi bản thể ngoài biển lớn, trời xanh; nhọc nhằn lắm chứ, buồn bực lắm chứ! Và như bạn, thậm chí nghĩ còn không dám, thì làm sao đi, nên bạn ghét lối huyễn tưởng của tôi, vì bạn muốn ít nhất một lần thôi, được như tôi, đi thật xa, dẫu chỉ bằng câu chữ chính mình.
Cuộc sống cho con người quá nhiều ước mơ. Quá nhiều những nỗi niềm xa tầm với. Nhưng cũng chính cuộc đời, lại vùi dập hết thảy, lại xóa nhòa hết thảy. Cuộc mưu sinh như hòn đá nặng, may lắm là đôi cánh ước mơ không gãy đứt, chứ đừng tưởng đến cảnh cất cánh nổi, và bay xa. Phũ phàng là thế, nên hiếm khi có cơ hội quên hết - tạm thời quên hết, tôi để mình sống trọn từng nhịp thở bình an, trọn từng âm gõ bàn phím hanh khô không vướng bận, cùng mơ ước. Vì biết, sau ít ỏi được mơ giữa ban ngày, quá nhiều thực tế khắc nghiệt sẽ lại ào ào thác lũ tràn về. Đi - khi đó chỉ còn đúng nghĩa đen, một hành động mặc nhiên phải thế của cuộc sống thường nhật; và sẽ được đính kèm bởi những động từ không gì đời hơn thế, người hơn thế: đi làm, đi ăn, đi ngủ, đi chơi... loay hoay bất tận, sống nhiều đến bất tận, thực đến bất tận.
Nhưng dẫu lúc này, lúc kia, tôi vẫn sẽ không bao giờ tự tay giết chết những cơn mơ tự nhiên rất mực ấy của mình. Chỉ là, trong những hoàn cảnh không tương thích, tôi lại thả nó vào ngăn kéo vờ lãng quên, khóa lại thật kỹ, trong căn phòng xưa cũ những hoài niệm không ngớt. Để biết đâu một hôm nào đó, lại có bạn tri âm tìm được chìa khóa, mở, thả ước mơ về lại chính cái tôi đang ngủ quên trong khoảng tối tâm thức. Khi đó, tôi sẽ lại tự do buông mình, đi...
...
... dù chỉ trong một entry như thế này!
.thì cứ đi đi, vượt ra tất cả, đi để đến với những mênh mông tâm hồn.
ReplyDelete.chào bạn mới quen :)
ừh... ... "dù chỉ trong một entry như thế này!": Thỏa!
ReplyDeleteem cũng quỡn ngồi tìm lại đấy anh àh :)
ReplyDeletehaha :))
ReplyDeletehix, ra la entry cu uh, nay gio chi cu tuong la entry moi. Chi doc say sua va tuong tuong ra do la tam tu cua em hien gio.
ReplyDeleteWow... da 4 nam roi uh???
@ Ne: pó chíu! =.=' btw, mới 3 năm thoai cô, đếm số mà còn nhầm hà!
ReplyDeleteHihi... chị cứ đếm 9, 10, 11. 12, là thành ra 4 đó mà :P
ReplyDeletebầu thức khuya quá thể nha bầu :>
ReplyDeletechi la may hum nay moi thuc khuya 1 ty thui ah :">
ReplyDelete