Thursday, July 30, 2009

Một gã không phải là mình


Đột nhiên tôi không hiểu sao, khi thấy gã vào lúc này - khi những mệt mỏi vô cớ lại khơi bùng lên chỉ vì một câu nói, và đang manh nha phá vỡ chuỗi ngày bình thường tôi đang cố nâng niu - tôi lại muốn viết về gã ghê gớm. Đến mức, muốn trốn thật nhanh khỏi khối hộp công sở nằng nặng mùi khuôn phép này, thả mình ngay vào một góc tối quen thân, và sẽ trút hết tâm tư vào những con chữ say mê nhảy múa, hát vang những khúc ca về gã.

Gã không phải là tôi.

Gã là một gã trai phóng khoáng bản thân, chỉ sở hữu duy nhất một cái tôi mãnh liệt yêu thương cuộc đời, và trên hết là yêu thương chính mình. Dễ dàng nhận thấy gã ở bất cứ một đám đông nào, không phải vì gã là kẻ ồn ào nhất, sặc sỡ nhất; mà là vì gã là kẻ thực sự sôi nổi nhất - đích thực - và nổi bật nhất - đích thực. Gã không đẹp trai, hay không hề xứng với bất kỳ mỹ từ cổ tích nào - đại loại của cái kiểu: khôi ngô, tuấn tú, blah blah... - chỉ tuềnh toàng là một gã trai gần 30 đi nghênh ngang giữa bao la đời. Gã thông minh vừa đủ, lanh lợi vừa đủ. Và nhạy cảm vừa đủ để thương xót một cụ già bán sức nhọc nhằn, hay nhường chỗ một người phụ nữ mang thai - với gã là rất đẹp trên xe buýt. Nhưng không quá nhạy cảm đến mức rấm rứt xót thương ngày hôm qua gọi dậy chỉ bằng một câu hát, hay mãi cứ lênh đênh chỉ vì một cái kết một quyển sách gây hoang mang nào đó. Với gã như thế là dư thừa.

Gã cười nhiều, gần như không bao giờ khóc - hiển nhiên đàn ông luôn thể hiện là như thế và cố bằng mọi cách giấu che, xóa hết vết tích những lần khóc lóc thê thiết vì bất kỳ một nỗi khổ đau nào đó; nên cứ xem là gần như không bao giờ vậy. Gã yêu đàn bà, mà gã cũng thích đàn ông. Đơn thuần là gã thích con người. Thích cái mùi đời nồng nàn, giọng đời chát chúa, những nụ cười đời miên man và những tiếng hát đời trụi trần của hết thảy con người gã yêu mến. Nhưng ngặt nổi, gã thích con người, nhưng số con người được gã thích và thích gã là không hề nhiều. Nếu không muốn làm gã buồn, khi phải nói là, quá ít. Vì một thói quen khác của gã, thích bóc trần mọi xiêm y xống áo của kẻ khác, bằng - có thể là cái nhìn lạnh nhạt, là câu nói bồn chồn, là sự va chạm không chủ đích; vậy mà thế đấy, trước gã, bao nhiêu con người - từ trai tài gái sắc, đến Chí Phèo - Thị Nở, đều thấy mình trần như nhộng, đều thấy bức bối mình vì bị gã cưỡng đoạt sự trinh nguyên mà họ cố ngụy tạo mỗi ngày. Và còn bởi gã ngây thơ nữa. Ngây thơ quá nhiều lúc, đôi khi không thích hợp để một, hay những con người trưởng thành đúng nghĩa, thích kết giao, hay trao tình.

Nhưng phải thú thật là, ít ỏi đó, nhưng những kẻ say mê gã thì thực sự say mê gã. Say mê cái cung cách tưng tửng, ngạo nghễ không hề có cung cách của gã. Say mê cái thói vội vàng, khoả lấp nỗi đau và tung hê niềm vui, những cơn hoan lạc tiếng cười của gã. Say mê những con đường gã đã đi qua, sẽ đi qua vì đã dám đi qua, luôn luôn. Say mê vì sự tự do - nỗi thèm khát chân chính của nhân loại muôn đời - mà ở gã, nó thể hiện rõ ràng nhất, sống động nhất, đẹp đẽ nhất. Dù trong quần jeans bạc phết, áo phông cũ sờn; hay sơ mi tay ngắn, quần tây đơn điệu; dù ở Sài Gòn chật chội những ước mơ gói ghém trong xe hơi, nhà cao tầng; hay ở mông mênh đồng ruộng hết rồi vẻ nguyên sơ xưa cũ của những miền quê thưa thớt lọc lừa... gã vẫn là Người Tự Do, trước hết với chính gã, sau hết cũng là với chính gã. Nỗi tự do không gì cưỡng đoạt được, trừ sự kết thúc. Mà gã, là kẻ luôn biết bắt đầu, nên chưa bao giờ thực sự sợ lo sự kết thúc. Kể cả sự kết thúc sau cuối mỗi cuộc đời mỗi con người.

Và, tôi say sưa viết về gã, cũng vì những "sức hút không cưỡng nổi" (nói theo ngôn ngữ tân thời) đó của gã hay sao? - Cũng có thể!

Nhưng trên hết, ngay khi viết đến mấy con chữ lủng củng này, tôi đã tự mình dừng lại độ chừng mấy phút, tự mình soi vào chính bản thể mình, kiếm tìm một nguyên cớ đích thực - như tôi thường xuyên làm thế mỗi khi ngay cả tôi còn chưa kịp hiểu nổi những cơn hứng thú đột nhiên của chính mình - và, đã phát hiện ra một sự thật bẽ bàng, làm đôi má vốn dĩ sì đen của tôi phải đỏ lên bẽn lẽn (như một gái trinh lần đầu được ve vuốt), còn đôi mắt thì bắt đầu đỏ ối màu đau đớn: Tôi say sưa viết về gã với trái tim hưng phấn, những ngón tay múa liến thoắng trên bàn phím vô tri, vì, gã không phải là tôi, tôi không phải là gã. Chưa bao giờ.

Đơn giản mà nhức nhối là vậy!

Tuesday, July 28, 2009

Cửa sổ giấu mưa


Hình chỉ mang tính chất minh họa


Khi những dòng mưa đầu tiên bắt đầu cất lên giọng hát não nùng quen thuộc trong đêm, như một sự tự nguyện không thể kiểm soát, tôi tắt hết đèn, mở laptop lên và lặng im ngồi bên khung cửa sổ duy nhất trong phòng. Một khung cửa sổ với hoa văn thường thường bậc trung, tạo nên những khe chấn song hẹp – chỉ vừa đủ một cánh tay mảnh khảnh.

Ở đây, ngay bên cạnh khung cửa sổ này, tiếng mưa dường như lặng lẽ hơn, bớt hẳn đi sự khắc nghiệt, ồn ã và thường gây hoang mang cho tâm thức tôi như bao trận mưa đêm khác. Có lẽ vì bối cảnh không gian đặt để của khung cửa – phía sau lưng nhà, mái hiên dày, liền kề phần hậu những ngôi nhà đối lưng, tạo nên một hẻm nhỏ, không gian dường liền mạch, khép kín hơn – nên những dòng mưa xào xạt khó lòng tìm nơi để chen chân, phô diễn giọng gào thét u mê của mình trong đêm vắng. Vẫn có những khoảng mở vừa đủ để cảm nhận những làn gió chở theo cái ẩm ướt dày đặc của mưa đêm len vào, vừa đủ để thấy một mảnh trời xám đen đang ánh đỏ lên như thẹn thùng vì một nỗi mơ hồ nào đó; nhưng tiếng mưa, như chưa bao giờ, lại trở nên một giọng hát vang xa, dịu dàng rất đỗi. Tôi ngô nghê định danh cho khung cửa đã vừa thân quen của mình: Cửa sổ giấu mưa, và mỉm cười soi mình trong một ngọn gió vừa khẽ khàng lướt qua gương mặt hân hoan sự bình yên của bấy giờ.

Thiết nghĩ, trong mênh mông cuộc đời này, có không biết bao nhiêu những khung cửa sổ giấu mưa thế này. Những cửa sổ, mà dù ta ở rất gần bên, đã cảm nhận được trăm nghìn giọt nước rớt rơi ngay phía ngoài khung cửa, nhưng vẫn không thể đoan chắc, không thể lường hết cơn mưa thực sự ngoài đó ào ạt đến độ nào. Những cửa sổ, cho phép ta cận kề, ủi an nhau bằng sự lặng im khôn ngoan và lễ độ, nhưng lại giấu che bản chất thực sự của những nỗi niềm, những lạnh buốt chỉ cách một khung cửa với chấn song hẹp và những hoa văn lỗi mốt. Cửa sổ giấu mưa, như người em ta giấu nước mắt, như người bạn ta giấu niềm đau, và như ta giấu chính mình.

Mưa vẫn buông lơi những thanh âm dìu dặt, thoáng xa thoáng gần, êm êm như một điệu Ballad triền miên. Khung cửa sổ vẫn giấu mưa rất khéo. Ta vẫn ngồi giấu tiếng ta vào những dòng chữ đang chảy trôi…


[21:30, đêm 27/07]


Saturday, July 25, 2009

Đi


"Tôi muốn ngắm xem màu cỏ dại ở một vùng đất xa tít mịt mờ nào đó có khác đám cỏ mọc hoang ở miếng đất hiếm hoi trong lòng phố. Tôi tự hỏi ánh nắng chóa lóa của một ngày đang khép lại ở nơi nào đó trên trái đất này có vàng óng như chiều nay?" [by Vivian]

Khi sự dịu dàng mà mênh mông nghĩ suy của hai câu này, vỏn vẹn là thế, đã chạm đến đúng một góc tâm tư mình (như một người bạn tâm giao vào thăm căn phòng xưa cũ, chợt bất ngờ vì mình còn gìn giữ chiếc chìa khóa cũng xưa cũ, vừa vặn mở ra ngăn kéo thời gian ố vàng, mà vẫn còn biếc xanh những suy tư luôn luôn ấp ủ, luôn luôn) tôi thấy mình bỗng nhiên muốn sống, một lần thôi, thực sự với những cảm giác mình, biết là bao.

Những ước mơ ít nhiều mang sắc màu ảo tưởng, không biết tự bao giờ đã luôn yên vị nơi đó, trong miền ký ức hôm qua thăm thẳm, bỗng nhiên như cành như nụ, thức giấc với những giọt mưa ban mai mùa xuân đầu tiên, trổ màu xanh mới, nở cánh hoa thiên khải ngọt lành. Những ước mơ, gọi ngắn, bằng một âm đúng giản dị: Đi.

Đi cho thỏa những viễn mộng từ ấu thơ, đắp xây bằng truyện cổ, tích xưa, bằng những trang sách chở tâm hồn chấp chới đến những miền xa xôi dịu vợi - có nơi tên tuổi rõ ràng, có nơi chỉ là được-biết-đến bằng sự uyên thâm của những nhà văn giàu lòng nhân ái với cuộc đời luôn lớn lao những địa danh chưa hề có dấu chân người. Muốn đi, đi mải thế đó, cho hết những nơi trái tim thúc giục, những nơi tham vọng của trí não lên tiếng. Cứ đi hồn nhiên, cứ đi như biết bao những nhân vật diệu kỳ đến phi lý, chỉ đi thôi, là đến. Những cõi mới mở ra, những giao thoa bừng lên muôn vạn thanh âm yêu đời. Sẽ là ta đấy, như Peter Pan bay cao trên vùng mây ấm, dừng chân ngơi nghỉ đâu đó nơi những mảnh đất giản dị mà ngọt ngào; như một nhà viễn du khát cháy niềm ước ao trèo lên những đỉnh núi mồ côi, đặt tên cho từng ngọn cỏ, hòn sỏi; tô vẽ năm tháng đời mình bằng sắc màu của gió; như một cánh hải âu bay hoài biển lớn, chở trên đôi cánh mình biết bao giọt mưa giọt nắng, biết bao vết dấu tiếng hát nụ cười của những cõi người khác biệt mà mình đã lạc đôi cánh mỏi, đôi lần dừng chân. Sẽ là ta đấy, đúng nghĩa viễn du cõi tạm thênh thang này. Đi hết những khát khao lòng mình!

Bạn sẽ bật cười khi biết bối cảnh tôi ngồi viết những dòng này: Bàn tính lạnh lẽo nhiệt độ văn phòng, ánh sáng hắt hiu từ màn hình máy tính, không gian "đóng hộp cực chuyên nghiệp" đã quá đỗi thân quen đến mức không còn buồn chán chường. Thì cứ cười đi bạn ạ, cứ cho là tôi cứ mãi ảo tưởng bản thân, cứ mãi sống lững lờ trong những cõi mộng tưởng siêu thực. Tôi chẳng phải buồn vì điều đó, vì tôi biết, đã rất biết, từ bao giờ, con người luôn muốn những gì mình không thể có; và đôi khi, ghét cả những cái gì mình không thể có.

Như tôi, khi thể xác mòn mỏi qua từng ngày dài phố thị, bó mình trong hết khuôn khổ này lại đến khuôn khổ khác, thì tôi luôn muốn mình được nối cánh lãng du, thoát ly hết thảy, vời xa hết thảy; đi, đi, đi cho ra khỏi chính cái tôi mệt nhoài, cho ra khỏi chốn bộn bề những xe cộ chen chân, những điệp khúc vô hồn tiếng còi xe, tiếng quát mắng nhau inh ỏi mỗi phút, từng giờ. Rồi những khi khác, bị đời tước mất mộng mơ, tôi lại đâm ra ghét bỏ những ước mơ làm khổ tâm trí mình. Cứ ngồi trong quần tây áo sơ mi mà mơ được trần trụi bản thể ngoài biển lớn, trời xanh; nhọc nhằn lắm chứ, buồn bực lắm chứ! Và như bạn, thậm chí nghĩ còn không dám, thì làm sao đi, nên bạn ghét lối huyễn tưởng của tôi, vì bạn muốn ít nhất một lần thôi, được như tôi, đi thật xa, dẫu chỉ bằng câu chữ chính mình.

Cuộc sống cho con người quá nhiều ước mơ. Quá nhiều những nỗi niềm xa tầm với. Nhưng cũng chính cuộc đời, lại vùi dập hết thảy, lại xóa nhòa hết thảy. Cuộc mưu sinh như hòn đá nặng, may lắm là đôi cánh ước mơ không gãy đứt, chứ đừng tưởng đến cảnh cất cánh nổi, và bay xa. Phũ phàng là thế, nên hiếm khi có cơ hội quên hết - tạm thời quên hết, tôi để mình sống trọn từng nhịp thở bình an, trọn từng âm gõ bàn phím hanh khô không vướng bận, cùng mơ ước. Vì biết, sau ít ỏi được mơ giữa ban ngày, quá nhiều thực tế khắc nghiệt sẽ lại ào ào thác lũ tràn về. Đi - khi đó chỉ còn đúng nghĩa đen, một hành động mặc nhiên phải thế của cuộc sống thường nhật; và sẽ được đính kèm bởi những động từ không gì đời hơn thế, người hơn thế: đi làm, đi ăn, đi ngủ, đi chơi... loay hoay bất tận, sống nhiều đến bất tận, thực đến bất tận.

Nhưng dẫu lúc này, lúc kia, tôi vẫn sẽ không bao giờ tự tay giết chết những cơn mơ tự nhiên rất mực ấy của mình. Chỉ là, trong những hoàn cảnh không tương thích, tôi lại thả nó vào ngăn kéo vờ lãng quên, khóa lại thật kỹ, trong căn phòng xưa cũ những hoài niệm không ngớt. Để biết đâu một hôm nào đó, lại có bạn tri âm tìm được chìa khóa, mở, thả ước mơ về lại chính cái tôi đang ngủ quên trong khoảng tối tâm thức. Khi đó, tôi sẽ lại tự do buông mình, đi...

...

... dù chỉ trong một entry như thế này!


Friday, July 24, 2009

Những khoảng tối không mộng tưởng


Tôi cứ hoài thắc mắc suốt những ngày gần đây, hà cớ gì những cơn mộng tưởng lại lìa bỏ tôi một cách lặng lẽ đến mức nhận ra thì tôi đã bàng hoàng, đến như vậy. Cứ ngỡ bấy nhiêu nỗi niềm của bạn hữu, biết bao khoảng tối suy tư... đã có thể, ít nhất, cũng tạo nên một dòng sông xanh màu biển cả chảy tràn suốt miền cỏ biêng biếc tâm trí tôi, đủ để đánh thức bờ bãi nghĩ suy, cho mùa thơm con chữ nở hoa đầy cả hai triền sông sóng vỗ. Vậy mà, lại thôi. Chỉ lặng im những lời hát không rõ hình hài, dập dờn trong đầu, óng ánh vời xa trong những cơn mơ - hiền ngoan như chưa bao giờ.

Tôi tự buộc mình tự lý giải chính trạng huống lạ lùng, mà hiếm khi một tâm hồn hết sức nhạy cảm - đến mức vẩn vơ - như tôi gặp phải. Và, đã tự thừa nhận với chính một cái tôi khát khao tỏ bày những tâm tư bằng câu chữ đã đi đâu biền biệt suốt tuần trời qua, rằng: Vì dửng dưng hết thảy với đớn đau, mừng vui hay nghịch lý, trớ trêu... nên Vô Cảm như cơn gió sang đông tái tê kéo về, làm cho cái tôi hay mộng tưởng bỗng dưng như một cánh chim lẻ bầy chới với, vội vàng đập cánh bay tận xa xôi đâu đó, để tránh mùa đóng băng tâm thức và cảm tính đã, đang về.

Trong khi tôi say sưa với những ngày dửng dưng mà đáng yêu đến lạ của lòng mình, thì tôi lại ngỡ ngàng nhận ra, quanh mình, không kể xiết những giai âm phức cảm nội tâm vẫn đều đặn vang lên, mỗi giờ qua, mỗi ngày qua. Biết chứ, rằng có những trái tim đang đập những nhịp sinh học thường tình mà nhịp tin yêu thì dường như bắt đầu câm lặng. Biết chứ, rằng có những cái tôi chôn giấu bao ký ức hôm qua đột nhiên lại tái sinh từ tàn tro - ngỡ là thế - và mạnh mẽ kêu gào thê thiết nhằm kéo theo cái tôi chênh chao của hiện tại cùng chìm đắm theo cùng. Biết chứ, rằng sau những loay hoay mệt nhoài, nhiều lắm những bàn tay đang muốn buông xuôi mọi thứ, muốn sạch không những trói buộc xám màu hay cố thả rơi những cố gắng - tự thân đã là mỏi mệt. Mà ta thì, cũng có mấy khi đâu, không để những muộn phiền và trò hài không thể cười nổi của cuộc đời làm cho ngả màu tối. Chìm trong những khoảng trống nhọc nhằn định nghĩa, lý giải buồn - vui đời mình. Mà ngạc nhiên là, lại có thể một cách rất tự nhiên, dường như là bỏ quên hết tất cả.

Như là, bỏ lại hết tiếng còi xe inh ỏi, bỏ lại hết khói bụi nhòe nhoẹt, bỏ lại hết cái tất ta tất tưởi sực mùi phố thị, công nghiệp và khô khốc đời, bước vào một góc quán quen, yên tiếng, sẽ lại tự sống dậy một cái tôi bỏ mặc trần gian và chỉ sống an nhiên trong góc tối chính mình. Thế cũng gọi là bình an vậy - dẫu chỉ có giá trị sử dụng tạm thời.

Mãi cho đến bây giờ, khi viết đến những chữ này, thì tôi mới thực sự thấy rõ cái tôi đang say mê typing trải dài tâm tư bằng những ký tự lắm người cho là vô nghĩa, thực tâm đang muốn nói gì, với ai, qua chính entry - mà sau những 3 tiếng đồng hồ trống không, quạnh quẽ, không thể gọi tỉnh được bất cứ cơn mộng tưởng nào trong góc quán một mình tôi mới có thể bắt đầu được này.

Trước hết đó là với chính mình (cũng hiển nhiên vì chừng mực nào đó, tôi vẫn là một kẻ ích kỷ thường xuyên mê đắm bản thân một cách khờ khạo), cám ơn những khoảng tối không mộng tưởng khác với thường nhật của gần một tuần lễ qua. Cám ơn lắm, biết ơn lắm vì có thể giúp trái tim vốn như một miếng bọt biển thấm hút cực nhanh những giọt đời cứ tràn trề mỗi ngày lại nhiều hơn một chút quanh mình có thể không đập gấp, không thở vội, không nhói buốt những niềm đau không nguyên cớ. Cám ơn, vì những chất chồng suy nghĩ, những phức cảm mông mênh đã không tìm đến, cho ta, những khoảng tối đúng nghĩa: Đen, lắng, sâu và không chòng chành. Cám ơn, vì những khoảng tối không mộng tưởng vừa đủ để ta biết mình có thể dửng dưng thật tốt với khốn nạn đời hay bỡn cợt; và biết mình còn có thể chấp nhận không xót đau khi say goodbye và tạm thời để cái tôi đa cảm bay đi trú đông nơi cuối chân trời. Cám ơn, được là ta của rất đỗi yêu đời.

Kế đến, là gửi những sẻ chia rất mực chân thành - dù đang được thể hiện bằng câu từ lóng lánh màu sáo rỗng - đến tất cả những trái tim bè bạn đang mải miết đập những nhịp suy tư không lối thoát suốt những ngày này. Nói là, dù không có đến thật gần để trao một vòng ôm thắm thiết; hay thâu đêm bên chén trà nhạt đắng để lắng nghe một cách đúng nghĩa nhất những đắng đót mà ai đó phải gánh chịu mỗi sát na dài; hay cùng chung một cơn cuồng dại tâm thức, thỏa thê buông thả và nổi loạn để đánh tiếng với đời... thì thực tâm, sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn muốn được làm hết thảy những điều đó, để được, một lần thôi, dù là như thế nào đi nữa, cũng có thể làm bạn vơi những sầu muộn cứ đang xanh tươi và chất chồng. Nhưng, bạn biết không, tôi đã không thể.

Không thể, vì tôi biết và tin là, dù bạn đang lạnh giá thân côi, đang tự soi những vết nứt trái tim mình, hay muốn cứ mãi thỏa hiệp để những lãng đãng đớn đau hành hạ... thì bạn, cũng như tôi, rồi sẽ quên, rồi sẽ thức. Những khoảng tối của bạn sẽ im hết những tiếng kêu than, lắng hết những nỗi muộn phiền chát chúa, sẽ lại đêm, lại đen, lại tĩnh, lại tối đến sâu lòng. Và không mộng tưởng nữa. Như là, một mình tỉnh dậy đột ngột giữa đêm đen, sẽ thôi rớt nước mắt tủi thân, thôi lắng lo những bất trắc ngoài kia đời đang chờ đợi, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn vào bóng tối, nhìn vào khoảng tối chính mình, và tự nhắc là chỉ là những thoáng của đêm đen, mai sớm ra lại là ánh nắng ban ngày, lại là màu gió tươi, lại là hương mặt trời ngạt ngào sức sống. Để lại ngủ sâu, cho mai thức dậy, đúng như lẽ bao giờ.

Nghĩa là, cái gì cũng tạm thời cả, tôi ơi, bạn ơi! Những khoảng tối không mộng tưởng này, hay những trống rỗng mà lại mênh mông nghĩ suy kia, cũng chỉ tạm thời thôi. Sẽ chấm dứt, đến điểm dừng. Để lại hoán vị cho nhau. Để cùng nhau trải hết, lớn thêm, và yêu thêm những khoảng tối riêng mình. Không hoài nghi cuộc sống nữa, không dỗi hờn bất công nữa. Chỉ thản nhiên chấp nhận, những điều không thể khác được. Như, sau những cơn nắng ngời, những phút giây chói chang đời bề bộn, ta sẽ có, sẽ chạm tới và chìm sâu vào những khoảng tối êm đềm.

Sẽ thôi, như tôi khi viết hết entry này, thì những khoảng tối không mộng tưởng của mình đã kết thúc. Tôi đã đủ, đã sẵn sàng để tiếp tục bước ra, đi tiếp, về phía những ngày nắng đa cảm đang chờ mình.

Bạn bè tôi, cũng thế nhé, sẽ sớm thôi, được gặp những khoảng tối không mộng tưởng - mà tôi biết mọi người đã và đang ganh tỵ với mình thế nào từ bấy đến giờ. Ai cũng có những bình yên mình xứng đáng nhận về. Cứ bình yên đợi...


Saturday, July 18, 2009

[Một nửa] ngày thứ Bảy của em


Đêm qua đi cafe với Phỉ xong, về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ là đi ngủ ngay. Mấy hôm nay tự nhiên có thể ngủ sớm hơn nhiều so với trước. Một mình mà lành mạnh thật.

Hai hôm nay chỉ muốn nằm im trong bóng tối nghe mấy giai điệu hết sức thân thiết để chào mời cơn ngủ. Vẫn chưa đọc tiếp Di sản của mất mát, đang dừng ở chương 38.

...

Sáng nay mở mắt tầm 7h30', theo nhịp thức giấc quen thuộc. Nằm biếng nhác, thả ánh nhìn ra ngoài khung cửa số. Nắng lấp lóa, gió nhẹ và mây trắng trời xanh. Gắng trải nghiệm những hình ảnh sống động của cảm giác gần với bầu trời thế này, để từ mai, khi chuyển xuống phòng bên dưới sẽ không còn mấy khi thế này nữa.

...

Đến tầm gần 8h30' thì cũng chịu thức dậy hoàn toàn, vệ sinh gương mặt lấm lem vết chiêm bao đêm qua, rồi bắt tay vào dọn dẹp. Hôm nay phải soạn sửa lại mọi thứ, để chuẩn bị chuyển địa bàn cư trú.

Trong khi dọn dẹp từng thứ một, lác đác những món đồ xưa cũ chạm vào tay, tay chạm vào ký ức liên quan, cũng mất những khoảng thừ người ra suy nghĩ, và nhớ về. Này là mấy bài soạn từ hồi Đại học, nhắc nhớ mấy mùa thi cử "nước tới cổ mới ngoi ngóp". Này là quyển số ghi chép hồi đi làm ở công ty đầu tiên. Này là mấy cái đĩa nhạc hồi xưa từng dùng làm background cho mấy show thời trang "cây nhà lá vườn" của lớp, của CLB. Này là bảng điểm Đại học với những con số chẳng nhắc nhớ điều gì rõ rệt. Này là áo kỉ niệm Gió Mới đã từng gây nhiều tranh cãi. Này là áo lớp với thiết kế của chính mình. Này là cái quần tây lần đầu tiên tự mua để mặc đi làm công ty đầu tiên. Này là nón len quà tặng Giáng Sinh từ Trỏ yêu dấu. Này là phong bì nhận lương tháng cuối của 1Step. Blah blah blah... Quá nhiều những lặt vặt không chủ tâm mà gìn giữ. Nay thì, có thứ còn hữu dụng để tiếp tục gìn giữ. Có thứ thì kỷ niệm cũng đã lên mùi rêu mốc, quá date cần phải vứt bỏ.

Nhân tiện cơ hội cũng sắp xếp lại valy và tủ quần áo. Thấy đúng là có mấy thứ chả mặc được bao lần, mà vẫn nằm im đúng vị trí đó. Treo lại một dãy sơ mi thì phát hiện ra tương đồng kiểu dáng cũng nhiều, toàn là thứ mình nhìn thấy là chuộng ngay khó thay đổi một sớm một chiều. Kiểm kê lại mới thấy tủ đồ của mình tương đối là... quá nhiều so với mấy tủ đồ của mấy thằng/lão/tay bạn khác. Vậy mà, cứ lắm khi về nhà lại than thở, giải trình với mẹ chuyện mua mấy món đồ mới là: "ôi, vì con ít quần áo quá!"

Vứt món này, gọn gàng lại mấy món nọ, giữ lại vài món kia... cứ say mê như thế trên nền nhạc rộn ràng từ miệng bé Motos, nhìn lại đã khá tươm tất để tối nay thuận tiện "hạ sơn", mới đó cũng đã gần 11h. Nhẹ nhõm cả người chui vào phòng tắm, hát váng mấy bài thường xuyên hát váng lên, rồi tự thỏa mãn mình bằng làn nước mát phơi phới thân thể.

Trước khi chính thức ra khỏi nhà, còn kịp tự thưởng mình lắng nghe Nắng hồng soi mắt em, để rồi say mê với niềm lạc quan ngày thứ Bảy của mình:

"Vì thế vẫn yêu cuộc đời vô cùng, cuộc sống vẫn dang một vòng tay rộng..."

..

Vào công ty và type những dòng này, thì là đã qua đi nửa ngày thứ Bảy ngồ ngộ và khác chút xíu khẩu vị thường nhật của mình.

Hân hoan vui.


...


[Lần đầu tiên có một entry mang tính kể lể chuyện trong ngày một cách bình thường vô cùng thế này! Ta nói, đúng là cái gì cũng có lần đầu tiên. Dám bắt đầu, là có thể thôi mà!]

Monday, July 13, 2009

Chuyện cổ tích tình yêu công cộng


Câu chuyện này cũng về Hoàng Tử và Công Chúa như mọi câu chuyện cổ tích khác. Cũng có tình yêu nồng nàn ủy mị và vượt lên hết mọi thách thức của số phận. Cũng có những khoảnh khắc lao vào nhau như thiêu thân thèm chảy dãi ngọn đèn vàng. Nói chung là chưa thể dùng từ "bất diệt" thì cũng có thể tạm gọi là cổ tích chuyện tình yêu "bất mãn".

Ngày nảy ngày nay...

Trong một không gian gỗ trắng thơm nồng hương kem dừa lãng đãng, tiếng nhạc dìu dặt niềm say mê được hóa gió hóa mây, bên góc cửa sổ kính trắng nhìn ra khoảng cỏ xanh mướt hoang toàn mà lạ lùng đẹp, Hoàng Tử và Công Chúa ngồi cạnh nhau. Ngồi sát bên nhau. Hay cũng có thể miêu tả là ngồi dính chồng, trộn lộn trong nhau cũng ổn.

Hoàng Tử không đẹp trai và Công Chúa không hề xinh gái. Và có lẽ vì mặc cảm là với dung nhan thường thường bậc trung vốn có mà bước vào một câu chuyện cổ tích thế này thì có vẻ như mất mỹ quan và khó lòng tạo được dấu ấn nào sâu sắc trong lòng độc giả; nên, bằng mọi sự cố gắng hết sức ngô nghê và đáng yêu, cả Hoàng Tử và Công Chúa đã tìm được phương cách để lưu dấu hình ảnh mình vào trí nhớ nhân loại: Thể hiện tình yêu rực lửa và nhòe nhoẹt mùi thèm-ân-ái một cách rõ nét.

Với tất cả những mỹ từ mà các tao nhân mặc khách đã... bỏ qua hết một bên trong bộ từ ngữ phong phú của mình, như: sờ soạng, nắn nót, ôm ấp, hôn hít, vân vê, tâng tiu, tằng tịu, nhớp nhúa, nhập nhằng... Hoàng Tử và Công Chúa đã thể hiện tình yêu mãnh liệt của mình đầy sáng tạo, hết sức kiêu hãnh và vượt ngoài mọi định kiến. Không gian yên tĩnh đến độ nghe từng hơi thở sâu, tiếng nhạc êm ái đầy hàn lâm -  không thích hợp cho tầng lớp vương giả như Hoàng Tử và Công Chúa - dường như chỉ là một background vô cảm và không thể nào có thể lấn át nổi cơn đam mê tình ái sục sôi như nước trong nồi luộc tôm của Hoàng Tử và Công Chúa. Ấy thế mà, cơn đam mê tình ái đó dường như được chắp cánh thêm, thăng hoa hơn qua mỗi thời khắc - biểu lộ bằng gương mặt đầy tự hào và hoan lạc của Hoàng Tử cùng những âm thanh ríu rít niềm vui thỏa mãn của Công Chúa cứ dăm phút lại bay tung tăng trong gió chiều.

Không như những câu chuyện cổ tích khác, trải qua nhiều bi kịch thê lương hay những khó khăn chồng chéo thách thức những trái tim yếu mềm, câu chuyện cổ tích tình yêu này giản dị mà kỳ vĩ vô cùng. Giản dị vì bối cảnh đơn sơ mà thể hiện được hết nhu cầu tối thượng, đam mê bản năng và giá trị đích thực của tình yêu mà nhân loại hằng ca tụng trăm năm nay qua những tuyệt tác dâm thư hay phim cấp 3 đầy nhân văn, nhân ái. Kỳ vĩ vì đã phản ánh trọn vẹn câu quote mà ai nấy còn mãi truyền tai nhau - như chân lý của tình yêu chân chính: Hai người chống cả thế gian.

Còn gì đẹp hơn thế!

Ắt hẳn, đoạn kết câu chuyện sẽ vô cùng ngọt ngào và diễm tình - có thể man mác mùi hương nước xịt phòng cao cấp của một khách sạn tân thời, hoặc giả pha trộn thêm chút tinh chất đặc biệt không-thể-miêu-tả do chính Hoàng Tử thân ái trao tặng cho Công Chúa. Không biết họ có sống đến đầu bạc răng long hay không, có con cháu chất bầy chất đống hay không, nhưng danh tiếng và huyền thoại về tình yêu của họ sẽ còn được nhắc nhớ nhiều.

Có thể trong trích đoạn minh họa của những bài phóng sự về Văn hóa công cộng hay chễm chệ độ chục trang trong một kỳ thư về Phương cách "yêu nhau" lộ liễu nhất chốn đông người chẳng hạn.

Riêng người ghi chép lại thì định danh cho họ bằng cái tên rất ấn tượng, sẽ nhớ hoài: Những kẻ hiếp dâm không gian.


12/07/2009 - Tạm biệt!


Tạm biệt một niềm thương mến nào đó của chính mình, không ai khỏi chạnh lòng. Huống chi, đã là tâm giao tri kỉ suốt hơn 2 năm trời nay.

Cùng nghe những khúc ca buồn, cùng chia nhau niềm vui lửa ấm. Ngày hè nóng. Ngày đông lạnh. Mùa gió mênh mông hoài cảm. Mùa mưa gọi thức biết bao nỗi niềm. Lúc nào cũng ở gần bên.

Một ngôi nhà nhỏ. Vừa đủ riêng tư để bày tỏ những bản thể khác biệt của chính mình. Vừa đủ nồng nhiệt để rộng cửa chào đón những bước chân bè bạn thân yêu. Một không gian của niềm thương mến trao tặng nhau mỗi ngày. Để có buồn đến mấy, đau đến mấy - cũng thấy nhẹ vơi khi quay về, ngồi trong lòng ngôi nhà nhỏ này mà cất tiếng sẻ chia, hay thả rơi những giọt buồn không cần đong đếm.

Rồi thì, cũng sắp tàn tro...

Sẽ theo gió bay về trời, sau ngọn lửa kết thúc. Những dòng này, xin được cháy theo cùng.

Cảm ơn nhé những tháng ngày đã cho ta nương náu.

Tạm biệt!


Saturday, July 11, 2009

Cho người ở lại


[For you]

Biết rằng mất mát sẽ để lại một khoảng trống - như vết cắt sâu khó lành chóng vánh. Cơn đau thì cứ mãi âm ỉ, rã rời. Và, tiếc thương sẽ như chai rượu mạnh trút say sưa vào bếp lửa. Nỗi nhớ dài hơn cơn mơ.

Kết thúc ngay từ trong khởi đầu. Nhưng chạm đến điểm cuối thì mới biết là dù có giỏi tiên tri, hay lường hết mọi đớn đau đến mức nào, thì cũng không thể làm vơi bớt niềm nhức nhối sau cùng này. Mưa vẫn về trên ngọn đồi ngỡ cằn khô.

Làm người ở lại có bao giờ vui. Nhưng phải cố cười, vì tự biết là rồi cũng sẽ chìm trôi. Rồi sẽ quên thôi, một mảnh vỡ từng khít chặt tim mình, giờ chỉ là bóng mây cuối trời. Ai cũng cần quên để sống tiếp cuộc đời mình.

Chỉ là, cần thời gian.


Monday, July 6, 2009

Sau cuối, còn ta với con đường


Như một giọt mưa đêm rơi lặng lẽ và lén lút cuối mảnh vườn hoang vắng, tháng Bảy qua mà chẳng gieo trong tôi một chút cảm thức đoái hoài.

Cũng khá lâu rồi nhỉ, đã không còn đủ thời gian cho riêng mình để đong đếm thời gian.

Từ khi cứ để ngày tràn vào đêm, đêm tuôn vào ngày, nhập nhoạng không ranh giới ngày - đêm. Trong ta, mỗi tháng ngày qua giờ đây chỉ là những tiếp nối. Tiếp nối những cơn mơ cứ hoài dang dở. Tiếp nối những gắng gượng đi hết nhọc nhằn chính mình. Tiếp nối chuỗi hành động quán tính cứ mặc nhiên buộc phải là thế. Tiếp nối những ngủ - mơ - tỉnh - thức xen lẫn và cứ mãi trói buộc mình phải đi tiếp đường xa với đôi giày trái - phải lệch pha mộng mị.

...

Sau biết bao tranh đấu - bản thân tự lực - và những không ngừng kiếm tìm sự ủi an tinh thần, hay nâng đỡ tâm tư, thì những chồng chéo bất đắc ý có phần nào suy giảm sức tác động. Nàng công chúa Chán Nản tạm thời ngủ quên. Nhưng buồn đời thay, chẳng may cái cuộc đời cứ dường mỗi ngày lại tha hóa hơn này lại tựa hồ một chàng hoàng tử dũng cảm và kiêu hãnh, đặt ngay một nụ hôn suýt vỡ mồm lên đôi môi tím bầm mãn nguyện, nàng công chúa ây lại đột nhiên tỉnh dậy.

Thế nên, ta lại cứ chòng chành...

...

Tháng Bảy về. Chưa gì đã dạy ta mấy bài học đáng giá. Về hợp - tan. Về lòng người. Về cách lựa chọn. Về con đường mình.

Với lối dạy hơi có phần cổ điển và phát xít - phun toẹt mấy bài học quý ấy vào mặt và thẳng tay đập bể sọ nếu không ghi nhớ - nhờ thế, mới mấy ngày đầu tháng thôi tôi đã thuộc hết mấy bài học ấy của thầy Tháng Bảy dịu dàng.

...

Rồi những phút lơ đãng, thả mình trôi qua mấy miền tâm trí bè bạn, thấy lắm người cũng đang vất vả tự điểm trang gương mặt nhòe nhẹt mộng mơ, mỗi ngày, để vật vờ bước vào đời với nụ cười duyên xinh - loại hàng nhựa Trung Quốc mấy đồng một lố, mỗi ngày chọn một, rồi gắn lên mặt mà bước ra khoe mình cũng lạc quan với thiên hạ - thấy sao mà thương thay! Mà ngó lại, mình cũng có khác chi đâu...

Nhưng, có là nụ cười nhựa Trung Quốc, hay cố gắng sặc mùi tự lừa dối bản thân, hoặc giả là tin yêu lóng lánh vẻ ba xạo, thì cũng thế thôi, tôi ạ! Cũng phải đi, đi cho hết đường dài... Dẫu con đường đó là con đường dễ dàng nhưng không hợp lòng mình, hay con đường khó khăn mà hợp lòng mình, hay con đường đã khó khăn mà cũng chẳng hề hợp lòng mình, thi cũng phải đi thôi.

Đã lựa chọn, dấn thân vào một cuộc hành trình, thì phải đi cho hết, cho tận tường thất bại hay thành công. Cuộc đời như một con đường rải sỏi, bước chân vào con đường ấy rồi, thì chân buộc phải tự chuyển động, phải cuốn mình theo. Còn bằng không, rồi sẽ rớt lại, lăn lông lốc và trộn lẫn trong đám đá sỏi vô danh cứ trệu trạo hát váng những lời vô nghĩa, làm nền cho mấy bước chân người. Bạn muốn là một thân xác rệu rã mà vẫn còn biết bước đi hay chỉ là một hòn đá trơ trơ vô tri thoải mái chẳng bận tâm sự đời?

Chẳng ai lại có tham vọng là mình được vô giá trị trong cuộc đời này. Thế nên, sau cuối, cũng mãi sẽ vẫn là ta với con đường... Cứ đi, mải miết... Không thể khác được.

Vậy thì, có ngồi chất đống thở than thành núi đồi xanh rờn tạp cảm, hay cứ mãi lờ đờ "Tôi là ai mà ngán quá đời này!" thì cũng sẽ chẳng đổi thay được bất cứ thứ gì.

Quan điểm kiểu như, đã làm điếm mà suốt ngày khóc than: "Trời ơi, sao tôi phải bán mình?!" thì đúng là mạt hạng. Cứ ráng làm điếm thật tốt rồi tự đắp xây hạnh phúc cuối đời có còn hơn không. Nghe thấy mất dạy hết sức mà cũng đúng gì đâu!

Thật ra, nó cũng chỉ là cái kiểu diễn đạt khác của lối hoa mỹ câu từ: Cứ đi rồi sẽ đến... Cũng thế thôi mà?!

...

Nên sau cuối, cũng còn ta với con đường... Cứ đi tiếp đi, tôi ơi!