Tròn 1 năm với một công việc mới, những mối quan hệ mới, những niềm vui - nỗi muộn phiền, những hài lòng - những bất an, những sẻ chia - những giấu diếm, tôi thấy mình, dù tệ hại thay vẫn là một kẻ vô định hướng, không có gì gọi là thành tựu, vẫn ít nhiều, có chút khái niệm đủ gọi là trưởng thành. Thực chất, sự trưởng thành bé mọn của bản thân tôi vốn dĩ cũng chỉ là một món hàng giảm giá hời hợt mà thời gian ban tặng - chứ chẳng phải là một trang sức giá trị do chính công sức tôi nhọc công mà mua được. Có chăng, những trải nghiệm chất chồng, những suy tư ngày một dày thêm niềm bi quan, và sự tủi nhục thân phận cứ grow up không ngừng - thì mới chính là những quả ngọt của mùa thu hoạch cá nhân sau 1 năm tròn. Đây là điều tôi thấy rõ nhất!
Nói thế, không có nghĩa hoàn toàn bản thân tôi là một kẻ thất bại - chỉ biết tự chuốc lấy cho mình những tạp cảm mông lung, không tích lũy được bất cứ thứ gì từ trong công việc của mình. Nhưng nếu dành một khoảng thời gian nhất định để review - tự đánh giá những gì mình đã làm được, chưa làm được (bằng một hệ thống đánh giá công bằng, chính xác chứ không phải ranking với những thông số mơ hồ, không giá trị) thì thực tâm, con số lớn hơn vẫn thuộc về những thứ mình chưa làm được. Đáng buồn là ở chỗ đó!
Mà điều đáng buồn hơn, là trong suốt một thời gian gần đây, bản thân lại chẳng chịu chuyển động, để có thể bằng hết sức mình, thay đổi cán cân lệch lạc giữa làm được - chưa làm được đó. Đã thế, lại còn thả mình trôi dập dìu theo những dòng cảm xúc bi lụy, chán nản, thất vọng não nương. Lắm lúc, chỉ muốn làm một hành động thật xuẩn ngốc nào đó - để xem, có lấy lại được sự quân bình trong tâm trí hay không. Nhưng rồi, vẫn đủ tỉnh táo để không dại dột, và vẫn dại dột để mãi không chịu tỉnh táo là: mình phải sang trang.
Đã tự phác thảo cho mình những bước đi tiếp theo với kế hoạch ngắn hạn từ đây cho đến 2011. Nhưng, tất cả những toan tính hay ho và những viễn cảnh chưa lường trước xấu - đẹp đó vẫn còn nằm phía sau một cánh cửa im lìm đóng chặt. Cánh cửa - là những thời khắc hiện tại đây, chỉ cần mở ra - thậm chí là đập tan nó, thì tôi đã có thể bước tiếp con đường mình. Mà sao, chưa bao giờ như bây giờ, tôi chỉ muốn chết vùi bên phía này cánh cửa thế kia chứ?!
Lẽ nào, tôi đã mất hẳn niềm tin vào chính mình, kiệt quệ tinh thần và đáng tuyệt vọng đến mức là cam tâm chấp nhận làm một kẻ bại trận đáng xấu hổ - ít nhất là trước sự khủng hoảng tâm trí vô lý của bản thân? Lẽ nào, niềm kiêu hãnh của một Bọ Cạp đã dần mai một và có nguy cơ tan biến? Lẽ nào, tất cả những gì bản thân đã tự hào, đã nuôi dưỡng, đã vin vào đó để mà sống hết qua những đa biến của xô bồ đời, lại không còn chút tác dụng nào nữa hay sao?
Tôi cần phải tìm câu trả lời.
...
1/4/2003 Trương Quốc Vinh nhảy lầu tự tử.
1/4/2009...
...Tôi kết liễu chính mình - những suy nghĩ ngu ngốc và hoang mang nhảm nhí - bằng entry này.
...
Chúc mừng tròn năm mình là một VNGer!
No comments:
Post a Comment