Friday, April 17, 2009

Thư gửi người em sầu muộn



Tôi đang viết cho em những dòng thư này, khi mà giai điệu My life would suck without you ầm ĩ trong tai nghe. Nhưng trái ngược với những mong đợi - và niềm tin tưởng trên đôi môi chín mọng niềm kiêu hãnh của em lúc này - những dòng thư này của tôi sẽ không hề ngọt ngào và êm ái như bao lần tôi đã nuông chiều em đâu, em yêu ạ!

Tôi sẽ vào ngay thẳng vấn đề, tránh nói quẩn quanh - để rồi biết đâu, chỉ vì một sai lầm câu chữ ngớ ngẩn nào đó, tôi lại buông thả mình, và sẽ lại chìm đắm trong chuỗi ái ân bất tận mà em đã và luôn thêu dệt, để trói buộc tôi. Ừ thì, thực tâm là tôi sợ em à! Không phải tôi sợ em đâu - vì quyền lực của em trong tôi sẽ không bao giờ là đủ mạnh mẽ, nếu bản thân tôi không nhấn lệnh accept. Có lẽ tôi sợ một thứ gì đó mơ hồ và quyền năng hơn chăng? Hay đơn giản, hình như tôi lo sợ chính mình.

Tôi lại mắc bệnh vòng vo nữa rồi! Xin lỗi đã làm em mất thời gian vào những dòng chữ vô nghĩa đang lắc hông loạn xạ theo kiểu Lady Gaga ngúng nguẩy trước mắt em bây giờ. Tôi xin được nêu rõ mục đích chính của mình khi type lá thư này cho em - chỉ 4 từ thôi: Mình chia tay nhé?!

Chia tay, để giải thoát chính tôi em à! Này em, đừng vội ngân ngấn đôi mắt chải dày mascara, và lúng liếng buông lời hờn trách em nhé, tôi nói thế nhưng cũng không hoàn toàn có nghĩa là tôi đổ hết mọi trách nhiệm trong mối quan hệ sai lầm này về phía em đâu. Chỉ là, đôi khi, tôi muốn vịn vào một cái cớ nào đó, một con người nào đó, một hoàn cảnh nào đó... để chối bỏ những hành động xuẩn ngốc bản thân đã trót dại.

Như vào lúc này, tôi đang cố mượn hình ảnh em - óng ả, gợi tình đã dẫn dụ tôi vào cõi không lối thoát, để suýt chút nữa thôi, tôi đã mãi sa lầy trong em - làm nguyên do lý giải cho chuỗi ngày u ám vừa qua. Và, tôi phải tự động viên, an ủi bản thân nhiều lắm, mới có thể can đảm viết những dòng từ biệt dành cho em.


Tôi tin chắc là, sau khi đọc xong lá thư này, em sẽ hờn dỗi với điệu bộ duyên dáng nhất, và lả lướt bỏ đi biệt dạng đâu đó. Vài hôm. Và rồi, em cũng sẽ trở lại tìm tôi.

Nhưng khi đó, chắc cũng vài lần, tôi sẽ lại mở cửa đón em vào. Như hai người bạn cố tri. Nhưng, chỉ là bạn thôi em nhé, tôi chỉ dành dăm ba phút mỗi ngày để riêng cho em. Chỉ mấy phút đó thôi em nhé! Sau đó thì, em hãy để tôi được trở lại là mình - lạc quan, lắm tin yêu như người đời vẫn thường thấy.

Tôi biết thời gian gần đây, chị em họ hàng nhà em làm ăn khấm khá lắm. Cô nào cũng mồi chài được cho mình những nhân tình nhân ngãi mới, và khối kẻ đang mụ mị, chuẩn bị dọn về ở cùng - nơi vùng đất của Chán Nản, cạnh bên thung lũng Tuyệt Vọng. Vậy thì, em hãy tin tưởng là nếu không còn tôi nữa, em sẽ thênh thang tự do đi tìm cho mình những nguồn vui mới. Chắc sẽ cũng có lắm anh chàng sung sướng được khoác áo Mặc Cảm Bi Quan, và sớm dọn về chung chăn gối cùng em.

Em biết gì không, tôi thấy mừng thay, khi mình biết dừng cuộc vui đúng lúc.

Và một khi tôi đã có thể dứt bỏ em gọn gàng chỉ bằng một lá thư dở hơi thế này, thì tôi tin là, bạn bè tôi cũng có thể làm được như thế. Chẳng qua, cái họ cần chỉ là thời gian.

Một lần nữa, chào tạm biệt em, Sầu Muộn.



(Không mong sớm gặp lại em đâu!)


No comments:

Post a Comment