Sunday, April 19, 2009

Thèm được đắm mình trong hồ nước xanh lơ...



Thời tiết đã và đang đi vào những ngày nóng bức. Với một người đặc biệt mẫn cảm với cái sự nóng và nhạy nhiệt như mình, thì đây chính là khoảng thời gian đáng ghét nhất trong năm. Bỏ qua những cơn mưa vội vã thường xuyên kéo theo hàng chuỗi những ký ức, xúc cảm vô cùng tận; thì, những khi cái nóng xâm chiếm không gian, não mình hoàn toàn bế tắc. Cảm tưởng như nhiệt độ cơ thể gia tăng nên đã thiêu trụi hết những nơ ron cảm xúc, và mồ hôi chảy mòn mỏi đã làm trôi tuột đi hết khái niệm suy nghĩ. Khó chịu thay!

Nhưng thỉnh thoảng, có đôi khi sự bức bối cùng cực của sự gia tăng nhiệt độ lại kéo tâm trí tôi về những mùa nóng mình đã từng đi qua. Như sáng nay, nằm chây lười trong tiếng quạt gió rì rào, và hơi nóng tràn ngập không gian mỗi lúc một dày đặc, bỗng nhiên những hình ảnh mấy mùa nóng trước - đi cùng với hàng loạt đong đếm thời gian, những bối cảnh thân quen, những nhân diện một thời - lại ồ ạt tái hiện trong đầu. Như những thước phim mùa hè chầm chậm, lững thững. Và, sự lười nhác của bản thân lại tạo điều kiện thuận lợi để tôi mặc sức thả trôi tất cả về tận những mùa nóng xa hơn, xưa cũ hơn. Cứ thế...

Và lạ kỳ là, khi một phần khác của bản thân đã ở trong những mùa nóng khác, thì phần còn lại của cơ thể đang ở trong mùa nóng này lại giảm độ mẫn cảm nhiệt đến mức tối thiểu. Có một thoáng gió mơ hồ ve vuốt. Tự nhiên lại thèm cảm giác được đắm mình trong cái hồ nước xanh lơ...

Khi đã thả mình trần trụi trong trăm nghìn giọt nước mát từ vòi hoa sen - tắm rửa để đánh thức mình - tôi vẫn còn khát cháy cái cảm giác đó.

No comments:

Post a Comment