Sunday, April 26, 2009

Đi qua dòng sông...



Người đàn ông lặng lẽ những bước chân mệt nhoài dọc theo triền sông hoang vắng, im gió. Đứng bên này bờ, trải ánh nhìn buồn bã trên đầu những gợn sóng lăn tăn, nỗi miên man khó lý giải đột nhiên xâm chiếm tâm trí. Ồ ạt như phù sa đỏ máu đang cuộn bờ.

Một cơn gió hiếm muộn lướt khẽ trên da thịt vàng vọt, đánh rối mái tóc vốn dĩ đã rối bời bời. Người đàn ông ngoái nhìn con đường mòn không để lại dấu chân mà mình đã đi qua. Rồi ngước lên nhìn vòm trời biêng biếc đã nhạt dần con nắng ngày. Chiều xuống loang dần thành những cơn gió âm u. Dòng sông trôi tất bật hơn thì phải...

Người đàn ông bước chân xuống bờ cỏ mềm ngay sát mép nước. Tháo bỏ đôi giày bó buộc. Dấn thêm một bước, nước se se lạnh ôm ấp bàn chân bức bối. Cái lãng đãng chiều như hòa tan cùng dòng nước gợn vòng xung quanh chỗ người đàn ông đứng, dấy lên một cơn say nhè nhẹ, chạy dọc từ lòng bàn chân đang bám trên đất lầy trơn nhẫy dưới lòng nước, lên đến tận đỉnh đầu. Người đàn ông thấy mình vô tri. Chỉ muốn đi thôi, tiếp tục dấn bước.

Người đàn ông dấn thêm vài bước thật! Làn nước xanh tái đã đầy lên đến gối. Cái mát lạnh đìu hiu quấn quít. Người đàn ông chợt thấy nhập nhoạng muôn vạn những mơ hồ trôi bềnh bồng trên mặt nước xung quanh mình. Có một cái gì đó như tiếng hát mời gọi thì lại đang lan nhanh trong tâm trí. Kiểu như tiếng nhạc mê hoặc dẫn dụ của những nàng tiên cá trong truyện cổ. Nó đẩy nhanh tiến trình suy nghĩ, và buộc người đàn ông dấn thêm vài bước nữa. Xa và sâu hơn.

Bấy giờ thì lòng sông đã ôm ấp đến nửa người của người đàn ông. Một sự khoan khoái dễ chịu lại bùng lên. Gió bất chợt về, rộn rã. Nửa thân người trong nước, được những mơ hồ mơn trớn. Nửa thân trên ngập gió, được những mênh mông ve vuốt. Người đàn ông nhắm mắt, nhoẻn cười khoái cảm. Người đàn ông đứng đó, yên vị, tĩnh tại, lạnh lẽo và bất động suốt trong một khoảng thời gian không đo đếm. Rồi như có đâu đó tiếng ríu rít chim sẻ gọi mùa mới, người đàn ông mở mắt, choàng thức như sau một cơn mê dài. Bóng tối đã ăn mất hơn một nửa không gian. Người đàn ông xoay người lại, bước vội về bờ cỏ.

Bỏ yên đôi giày bó buộc nằm lại nơi mép sông chông chênh. Người đàn ông lặng lẽ bước về lại theo lối mòn trên triền sông, nhưng không phải là quay trở lại, mà là đi tiếp. Với đôi chân trần còn ướt đẫm.

...

Tựa mình nơi một gốc cây già không thể nào biết tuổi, ngó xuống bờ sông, tôi quan sát người đàn ông từ đấy đến giờ. Không hiểu sao, ngay cái thời khắc người đàn ông đã chìm nửa thân người trong làn nước xanh tái, tôi lại cảm thấy phấn khích vô cùng. Tôi đã muốn chạy như bay xuống đó, dấn người xuống để đứng cạnh bên người đàn ông. Rồi tôi sẽ nắm lấy tay ông một cách đột ngột, và cùng ông dấn thêm nhiều nhiều bước nữa. Đến khi không còn biết chính xác chúng tôi đã bước bao nhiêu bước và đang ở đâu giữa cái hoang hoải lạnh lùng của lòng sông đen đêm.

Nhưng rồi, chưa kịp hiện thực hóa suy nghĩ đó của mình, tôi đã thấy người đàn ông vội vã quay lại bờ. Hụt hẫng làm sao!

...

No comments:

Post a Comment